Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 465: Thư Dư bị người xem đến (length: 3893)

Vợ chồng trung niên chính là hai vợ chồng người quản sự trước đây ở trong làng.
Nếu muốn diễn trò, dĩ nhiên phải làm cho đủ bộ.
Trong mắt người khác, bọn họ rất quan tâm Thư Dư, bây giờ nàng muốn ra khỏi thành, chắc chắn họ muốn đến gặp lần cuối, cho ít bạc để chuẩn bị.
Nơi này vẫn là cửa thành, còn có không ít con mắt dòm ngó.
Tên quan sai cầm đầu lắc lắc số bạc trong tay, gật gật đầu, "Được, biết rồi, yên tâm đi, chúng ta sẽ để ý."
Hai vợ chồng trung niên gật đầu, người phụ nữ còn đưa tay lau nước mắt, sau đó liếc mắt nhìn về phía Thư Dư.
Tên quan sai cầm đầu khoát tay, bảo họ đi từ biệt.
Hai người bước nhanh lên phía trước, nói nhỏ vài câu, cũng chỉ là vài lời dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe, những câu quan tâm như vậy.
Thư Dư từ đầu đến cuối cúi đầu, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, hoặc giả nức nở vài tiếng.
Hai vợ chồng trung niên không nói lâu, liền lùi sang một bên, không dám trì hoãn thời gian của quan sai.
Những người khác của Thư gia thấy vậy, trong mắt đều ẩn hiện phẫn nộ và ghen ghét.
"Sao vận may của nàng ta lại tốt như vậy, đại nạn không chết, lần này lại gặp được hai kẻ ngốc, lại đưa cơm lại cho bạc."
Tứ cô nương tức giận bất bình, nhị cô nương cũng nhíu mày.
Đối phương dùng bạc, mấy tên quan sai rất có thể sẽ không làm gì Thư Dư.
Bọn họ không để mắt tới Thư Dư nữa, chẳng phải nàng ta sắp gặp nạn sao?
Chưa kịp để các nàng nghĩ nhiều, tên quan sai cầm đầu giơ tay lên, "Đi tiếp."
Một đoàn người lại bắt đầu đi, nhưng chưa được mấy bước, một tên quan sai đã lặng lẽ lùi lại phía Thư Dư.
Tên quan sai đó còn tưởng rằng dọc đường này không vớ được gì, trong lòng đang bực bội vô cùng. Không ngờ, bên trong lại còn giấu một người cho bọn họ bạc.
Tuy rằng số bạc lẻ này chẳng đáng là bao, nhưng con muỗi nhỏ cũng là thịt.
Năm lượng bạc, cũng đủ cho bọn họ ăn ngon uống say một đoạn đường.
Hắn đi đến bên cạnh Thư Dư, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Vừa rồi cách khá xa, cũng không biết người đàn bà này nói gì với đôi vợ chồng kia. Nhưng hắn cảm thấy, chắc chắn bọn họ đã đưa bạc cho cô gái này.
"Ta nghe nói, ngươi là con gái nuôi của Thư gia?" Hắn vừa nói chuyện với Thư Dư vừa nhìn tay nàng, nghi ngờ trong nắm tay nàng đang cầm tiền.
Thư Dư khẽ "Ừ" một tiếng.
Tên quan sai cười nói, "Xem ra làm con gái nuôi, còn hơn làm con gái ruột."
Thư Dư chỉ cười cười, phụ họa hai tiếng.
Thấy vậy, tên quan sai không nói thêm gì nữa, nhất là khi tên quan sai cầm đầu đang gọi hắn, hắn đành phải thôi, cuối cùng buông một câu, "Sau này nếu có việc gì, có thể tìm ta, ta dễ nói chuyện lắm."
"Vâng, đa tạ sai gia."
Tên quan sai nhíu mày, "Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái, nếu không đến lúc đó ngươi cũng chẳng biết ta là ai, làm sao mà tìm ta?"
Thư Dư, "..." Người này thật phiền.
May mà bây giờ đã ra khỏi thành, người không còn đông như vậy.
Thư Dư nhắm mắt, ngẩng đầu liếc nhìn tên quan sai.
Tên quan sai này mới hài lòng, đúng lúc tên quan sai cầm đầu chạy tới, đạp hắn một cái, "Ta gọi ngươi mà ngươi không nghe thấy à? Nói nhảm gì ở đây, lên phía trước dẫn đường cho ta cho cẩn thận.
Hai tên quan sai xô đẩy nhau đi lên phía trước.
Thư Dư âm thầm thở phào, lại cúi đầu xuống.
Tuy nhiên, nàng không biết rằng, chỉ trong nháy mắt ngẩng đầu lên đó, cách đó không xa đã có người nhìn thấy nàng, đồng thời nhận ra nàng. Lúc này, chỉ nhìn bóng dáng nàng, người đó kinh ngạc đứng im tại chỗ.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận