Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 609: Đánh tới hươu bào (length: 3958)

Thư Dư ngược lại không có nói dối, nàng biết buổi trưa không thể đưa cơm cho nàng, lại cảm thấy lên núi sẽ càng mệt nhọc vất vả hơn, cho nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Thư Dư tuy nói khẩu vị không nhỏ, nhưng cũng không lớn đến mức có thể ăn hết ba cái cơm nắm cùng một quả trứng gà.
Lão thái thái thật là đ·á·n·h giá quá cao nàng, nàng trông cũng không giống người có dạ dày lớn.
Thư Dư thật sự không ăn nổi, nàng còn không đến mức để bản thân đói bụng rồi đem cơm canh cho người khác.
Phương Hỉ Nguyệt cũng là người không tệ, buổi sáng có thu hoạch nàng đã bỏ sức rất nhiều, một cái bánh nhỏ sao có thể ăn no?
Thư Dư lại đưa cơm nắm về phía trước, "Cầm lấy đi, ngươi ăn no, buổi chiều mới có sức để cùng ta tìm thêm nhiều con mồi. Nếu chúng ta đ·á·n·h được nhiều con mồi, có khi còn có thể chia nhau gà rừng mang về cải thiện bữa ăn, đây chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?"
Nghe thấy có thể chia gà rừng mang về nhà, Phương Hỉ Nguyệt rất động lòng. Gia đình nàng còn có người cha bị thương nặng đang nằm liệt giường, cần được ăn uống tốt hơn.
Bởi vậy, dù có chút ngại ngùng, Phương Hỉ Nguyệt vẫn nói lời cảm ơn Thư Dư, rồi cầm lấy cơm nắm.
Cơm nắm rất thơm, nhân bên trong cũng đầy đặn, t·h·ị·t băm, dưa muối còn có cả mỡ, Phương Hỉ Nguyệt ăn mà chút nữa thì muốn khóc.
May mắn thay, nắm cơm này đúng là không ăn chùa.
Hai người nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường, Phương Hỉ Nguyệt ăn uống no đủ nên cả người tràn đầy tinh thần.
Sau đó, nàng liền phát hiện ra tung tích của con hươu.
Nàng rất phấn khởi cúi đầu xem những dấu vết trên mặt đất, nói, "Nó ở hướng kia."
Thư Dư ngẩng đầu lên, nhìn vào rừng cây rậm rạp trước mặt, dừng lại một chút, lấy ra một lọ thuốc.
"Đi vào sâu hơn nữa sẽ khá nguy hiểm, trước hãy bôi thứ này lên người, có thể tránh được rắn, côn trùng, chuột, kiến."
Nếu chỉ đi lại ở bên ngoài bìa rừng thì thứ này không cần dùng đến, rất lãng phí. Nhưng vào sâu trong núi, thì không thể không chuẩn bị kỹ lưỡng trước để bảo vệ bản thân.
Phương Hỉ Nguyệt ngạc nhiên nhìn thứ đồ trong tay nàng, nàng là con gái của thợ săn, cha nàng thỉnh thoảng cũng mang thuốc đuổi côn trùng bôi lên người, đương nhiên biết rõ tác dụng của nó.
Chỉ là bây giờ họ đang bị lưu đày tới đây, không có điều kiện nên Phương Hỉ Nguyệt đi đường đều rất cẩn t·h·ậ·n.
Không ngờ nàng lại có thứ này.
Thư Dư nói, "Chúng ta lần đầu vào núi, còn chưa quen, trước đừng đi quá sâu. Nếu con hươu đó ở thật sâu bên trong, thì hãy bỏ qua, dù sao con mồi chúng ta có hôm nay cũng đủ rồi."
Phương Hỉ Nguyệt gật đầu, "Được."
Hai người bôi t·h·u·ố·c bột lên người rồi bắt đầu cẩn thận đi vào bên trong.
Quả nhiên không bao lâu sau, họ đã thấy bóng dáng con hươu.
Thư Dư nhanh chóng giương cung, con hươu rất cảnh giác, gần như là ngay lúc họ vừa phát ra tiếng động, nó đã bất thình lình nhảy lên, lông phía sau đều dựng ngược cả lên trông như màu trắng.
Thấy nó muốn chạy trốn, Thư Dư đột ngột buông tên.
"Vút" một tiếng, con hươu ngã xuống đất.
Phương Hỉ Nguyệt rất mừng rỡ, "Trúng rồi, A Dư, ngươi giỏi quá."
Nàng nhanh chân chạy lên phía trước, may mà hôm nay mang theo nhiều dây thừng, Phương Hỉ Nguyệt nhanh chóng trói chặt con hươu lại.
Thư Dư vội đi theo lên, nhìn xung quanh, rồi nói với Phương Hỉ Nguyệt, "Chúng ta trước hết khiêng con mồi ra rồi nói."
Phương Hỉ Nguyệt gật đầu, hai người nhanh chóng nhấc con hươu, mang cả gà rừng và thỏ rừng vừa đ·á·n·h được đi ra khỏi vùng núi sâu.
May mắn cả hai đều có sức lực, nếu không thì thật sự không nhấc nổi con hươu này.
Mãi đến khi ra tới bìa rừng, họ mới dừng lại, đặt đồ xuống đất rồi thở hổn hển.
"A Dư, chúng ta có tiếp tục đ·á·n·h nữa không?" Phương Hỉ Nguyệt hỏi.
Lúc này thời g·i·a·n còn sớm, mới khoảng giờ Mùi mà thôi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận