Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1787: Bị hưu (length: 3987)

Chủ quán cũng buồn bực, một lần hai lần còn có thể hiểu được, nhiều nhưng là không biết tốt xấu.
Hắn đem việc này viết thư báo cho ông chủ, ông cậu của cô nương kia gửi thư bàn giao, làm hắn một lần tính toán cho ba trăm lượng, việc này liền làm xong xuôi, từ đây không lui tới nữa.
Chủ quán tuân theo phân phó, chờ đến Trần Binh lại đến, trực tiếp viết giấy tờ giao kèo, cho thấy ân tình đã trả hết.
Trần Binh mặc dù không nỡ bỏ qua con cá lớn này, nhưng hắn một thân một mình không quyền không thế cũng không dám nói gì, cuối cùng mặc cả đến ba trăm năm mươi lượng thành giao.
Từ đó, thêm vào ban đầu năm trăm lượng, Trần Binh trước sau cầm tổng cộng một ngàn lượng bạc.
Một ngàn lượng, đối với người dân bình thường mà nói, đó là cả đời cũng không kiếm được, là một con số khổng lồ.
Trần Binh tay cầm số tiền lớn, từ đó cuộc sống trở nên vô cùng tiêu dao.
Sau đó bà Phương thân thể khá hơn chút, lại thấy thái độ của Trần Binh đối với mình đã trở nên rất qua loa, bà rốt cuộc phát giác ra điều không ổn.
Nhưng đến khi bà biết hết sự thật thì đã muộn, Trần Binh cầm số bạc kia trong thành mở cửa hàng.
Cửa hàng không lớn, nhưng thực sự là đang kiếm tiền.
Bà Phương tìm hắn làm ầm ĩ một trận, Trần Binh lại không chút nào sợ hãi, hắn lấy lý do bà Phương không sinh con được, viết phong hưu thư cho bà.
Bà Phương tính khí kỳ thật có chút giống bà cụ nhà họ Thư, không chịu nổi loại tức này, loại đàn ông này không cần cũng được. Nhưng bà lại không cam tâm, tại sao đối phương dựa vào bà lừa được nhiều tiền như vậy, cuối cùng lại vô cớ được lợi.
Bà không đồng ý, họ mới cưới nhau hai năm, dựa theo luật Đại Túc, ít nhất phải ba năm không sinh con thì hắn mới có tư cách bỏ vợ.
Trần Binh không quan tâm, bà Phương không chịu đi, hắn có rất nhiều cách.
Hắn bắt đầu công khai dẫn đàn bà xuất hiện trước mặt bà Phương, mắng bà là gà mái không đẻ được trứng, nói bà bây giờ đã không nơi nương tựa, tương lai cũng sẽ không có con, cứ chờ chết là được rồi.
Bà Phương vốn đã ốm yếu, bị Trần Binh hành hạ càng thêm bệnh nặng.
Bà cũng thử đi tìm vị chủ quán kia, nhưng chủ quán căn bản không nghe bà nói, dù sao đã viết giấy tờ xong xuôi, chuyện vợ chồng hai người họ hắn không can thiệp, chỉ cần đừng làm phiền hắn là được.
Bà Phương bất đắc dĩ, cùng đường mạt lộ thậm chí muốn đến nha môn tố cáo Trần Binh.
Nhưng Trần Binh đã mua chuộc một tên lính ở huyện nha, bà Phương còn chưa đến gần huyện nha, liền bị đánh đuổi.
Vẫn là bà cụ nhà họ Quan thấy bà, mang bà về nhà.
Lúc đó Trần Binh đã được coi là "có tiền có thế", những người dân nhỏ bé như bà, ở đây không có chỗ dựa, không có người thân, căn bản không đấu lại hắn.
Bà cụ nhà họ Quan khuyên bà, bây giờ nhà họ Phương chỉ còn lại mình bà, dù sao cũng nên giữ gìn sức khỏe. Nếu cứ uất ức mà tự hành hạ bản thân đến chết, tương lai biết lấy mặt mũi nào mà đối diện với người nhà.
Còn rừng xanh lo gì thiếu củi đốt.
Bà Phương nghĩ đến chị gái mình, với tính tình của chị ấy, biết mình tự chà đạp bản thân như vậy, có thể sẽ tức đến mức nhảy ra khỏi mồ.
Bà Phương nghe lời khuyên, bình tĩnh lại, tâm bình khí hòa nói chuyện với Trần Binh.
Bà có thể đi, nhưng bà trên người không có tiền, lại còn đang ốm, Trần Binh phải đưa tiền.
Bà vừa mở miệng là hai trăm lượng, Trần Binh đương nhiên không đồng ý, cuối cùng mặc cả đến một trăm lượng. Hơn nữa Trần Binh yêu cầu, bà Phương sau này không được bước chân vào huyện thành, hắn không muốn nhìn thấy bà.
Bà Phương đồng ý, bà ra đi rất tủi thân, nhưng bà dùng một trăm lượng bạc đó, cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận