Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1480: Quá đột ngột (length: 3846)

Nhưng mà, kiểu quan hệ này theo sinh hoạt hai bên chênh lệch xuất hiện sau dần dần xa cách.
Lúc đầu, cuộc sống của bà Lưu chẳng dễ chịu gì, ông Lưu thì khó sống chung, lại thêm có một bà mẹ chồng ghê gớm lại cay nghiệt. Thời trẻ bà Lưu làm lụng vất vả, nhất là khi sinh con, không được ở cữ tốt nên sức khỏe hay ốm đau.
Trái lại, ông nội Thư Dư chịu khó, đối xử tốt với bà nội. Mặc dù trên cũng có bà mẹ chồng ghê gớm, nhưng may là ông nội luôn đứng về phía bà nội, lại sớm tách ra ở riêng, sống cuộc sống của mình.
Bà nội sinh con, được ở cữ tốt, người tròn trịa hẳn ra, mấy đứa con cũng nuôi được cao lớn khỏe mạnh.
Bà Lưu thì sau khi sinh một đứa, lại sảy mất hai đứa, sau này mới sinh thêm hai đứa nữa.
Điểm chung duy nhất của hai bà là đều có ba con trai.
Cũng vì thế, bà Lưu có thế lực trong nhà họ Lưu, cuộc sống mới khá hơn một chút.
Nhưng hai người bạn tốt ban đầu lại vì đủ loại nguyên nhân không rõ, ngày càng xa cách.
Sau này, mẹ chồng bà Lưu mất, chồng cũng qua đời, mấy đứa con trai dần dần nên người, lại hiếu thảo, cuối cùng bà cũng có cuộc sống tốt đẹp. Mặc dù sức khoẻ thời trẻ bị hao tổn, thường hay đau chỗ này chỗ kia, nhưng những ngày về sau rốt cuộc được thoải mái.
Ngược lại là nhà họ Lộ, trong ba con trai của ông bà Lộ, Lộ Nhị Bách thời trẻ là người có triển vọng nhất. Lộ Đại Tùng cũng hiếu thảo, Lộ Tam Trúc tuy lông bông nhưng đối với bà nội cũng không dám làm càn. Lẽ ra, bà nội cũng phải sống thoải mái.
Nhưng trớ trêu thay lại gặp phải bà Nguyễn, Thư Dư bị bắt cóc bán đi, ngay sau đó ông nội mất, Lộ Nhị Bách vì tìm con gái, tiêu tán hết gia sản, công việc cũng chẳng đoái hoài tới.
Bà nội vì lo cho con thứ hai nên vất vả, cuộc sống khó tránh khỏi khổ sở.
Bà Nguyễn kể: "Lúc đó rất nhiều người khuyên chúng tôi, bảo ngần ấy năm trôi qua rồi, tìm không được thì thôi. Bà Lưu ở gần nhà chúng tôi, nói trước mặt bà không ít lời cay nghiệt. Bà nghe một lần lại tức một lần, cãi nhau với bà ấy mấy trận. Bà Lưu thấy bà không biết tốt xấu, đầu óc hồ đồ, còn bà thấy bà ấy ngày ngày nói lời vô ích, thế là hai người không nói chuyện với nhau nữa."
Những chuyện này, bà Nguyễn là người rõ nhất.
"Nhưng khi con được tìm về, nhà họ Lưu cũng có gửi quà chúc mừng."
Chỉ là sau này cả nhà Lộ đều chuyển lên huyện sống, hai bà cũng không có nhiều dịp trò chuyện nữa.
Ai ngờ bà Lưu lại ra đi như vậy?
Sự việc xảy ra trước đó chẳng có chút báo hiệu gì.
Nghĩ đến đây, bà Nguyễn không nhịn được hỏi Hoa Nhàn: "Bà Lưu mất vì lý do gì?"
"Bị bệnh." Hoa Nhàn nói: "Ban đầu không để ý, hồi trẻ bà Lưu đã có bệnh. Hình như nửa năm trước, bà hay bị đau bụng. Trước đây cũng có tình trạng này, bà thấy không sao, dù sao cũng chỉ đau một lúc là hết. Ai ngờ mấy hôm trước, đột nhiên đau không chịu nổi, nhà họ Lưu vội đưa bà lên huyện, đưa được nửa đường thì bà mất rồi."
Bà Nguyễn nghe vậy, tim bỗng thắt lại: "Đột ngột vậy sao?"
Xem ra việc A Dư thỉnh thoảng nhờ Triệu Tích bắt mạch cho cả nhà là rất cần thiết, nhất là với bà.
Thư Dư thở dài: "Chắc bà cũng thấy đột ngột quá." Người người cãi nhau nửa đời, nói đi là đi, bà buồn bã cũng là điều khó tránh khỏi.
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận