Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 934: Không may Lương gia (length: 3938)

Nhưng sinh kế dù thiếu, tổng còn là có.
Có đôi khi một ít thợ mộc tìm không ra người, liền làm hắn đi phụ một tay, cho nên Lương Vượng Thịnh ngày tháng vẫn như cũ không tệ.
Hắn đối Lộ Nhị Bách cũng rất tốt, biết Lộ gia ngày tháng gian nan, thỉnh thoảng sẽ đến giúp đỡ một chút.
Hai nhà mặc dù không bằng lúc trẻ đi lại nhiều như vậy, nhưng cũng vẫn qua lại.
"Vậy cha ta lần này vì sao không tìm hắn?" Thư Dư nghĩ, nếu là thật có một cộng sự phối hợp ăn ý như vậy, vậy cùng cha nàng cùng nhau làm việc khẳng định sẽ đạt hiệu quả tốt.
Lộ Đại Tùng, "Cái ông Lương già đó, nhà bên trong cũng chỉ có một đứa con gái."
"Không khỏe mạnh lao động à." Thư Dư giật mình, chỉ là lập tức nhíu mày, "Vậy sao hắn lại tới tìm ta, muốn đi huyện thành làm công?"
Lộ Đại Tùng thở dài, "Bởi vì nhà hắn không có ruộng."
Thư Dư sững sờ, bước chân cũng dừng lại, "Vì sao?"
"Lương gia chỉ có một cô con gái, liền muốn cho con gái tương lai nuôi dưỡng cả hai người khi về già, liền gọi về nhà một người con rể. Nhưng cái thằng ở rể này, có mấy ai có bản lĩnh? Không là nhà bên trong anh em nhiều thì khẩu ăn cũng đã khó, thì là bản thân không cầu tiến bộ nhân phẩm không tốt. Cái sau Lương gia đương nhiên không vừa mắt, tìm một người trong nhà có mười mấy người anh em thì thôi."
Người này thì bị gọi về, cái người con rể ở nhà mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ở Lương gia ngày tháng khá hơn, người liền lười biếng.
Cũng chỉ qua hai ba năm ngày tháng tốt, hắn liền bị người khuyến khích đi đánh bạc.
"Đánh bạc?" Thư Dư nhíu mày.
Lộ Đại Tùng gật gật đầu, "Hắn ở bên ngoài thiếu một đống nợ, sòng bạc tự nhiên tới cửa đòi nợ. Lương gia lúc này mới biết, người này nói đi huyện thành làm công ngắn hạn, kỳ thực là ở sòng bạc đỏ mắt, suýt chút nữa tay cũng bị người chặt đứt."
Cha mẹ của gã con rể vốn không có tiền, nếu không cũng sẽ không để con trai ở rể.
Người sòng bạc tìm tới Lương gia, con gái Lương gia lúc ấy mới sinh xong đứa bé, thân thể vốn dĩ đã rất suy yếu, bọn tay chân sòng bạc vừa tới, tuyên bố không trả tiền liền sẽ đem con trai của nàng đem đi bán.
Cái này làm mẹ con hai người đều sợ hãi, một người còn đang ở cữ, một người còn đang tã lót, sao chịu được kinh hãi như vậy?
Lương Vượng Thịnh không còn cách nào, quan trọng nhất là tính mệnh của con gái và cháu quan trọng, chỉ có thể dốc hết số bạc trong nhà. Nhưng vẫn chưa đủ, cuối cùng đem ruộng cũng bán đi.
Bây giờ nhà bọn họ chỉ có một mẫu đất, ngày tháng lập tức trở nên túng quẫn.
Lương Vượng Thịnh chỉ có thể khắp nơi kiếm việc làm, cũng không ít người biết chuyện này, sợ những người sòng bạc còn không bỏ qua, gây thêm phiền phức cho mình, liền không dám tìm hắn.
Dù sao người trẻ khỏe mạnh đi làm thuê thì nhiều, không cần một mình hắn.
Thư Dư nhíu mày, "Vậy cái tên con rể của hắn đâu?"
Lộ Đại Tùng hừ lạnh, "Chạy rồi, cùng một người phụ nữ có của không biết chạy đi đâu rồi."
"Hắn một tên ma cờ bạc, còn có phụ nữ nguyện ý đi theo hắn chạy?" Thư Dư kinh ngạc.
"Hắn tuy là ma cờ bạc, nhưng lại ngược lại có vẻ ngoài tuấn tú, có vài người nông cạn, liền nhìn trúng cái túi da của hắn, bị người dụ dỗ vài câu liền cái gì cũng không quản không muốn."
Nói đến thì là Lương gia xui xẻo, người con rể trước kia ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đói đến xanh xao vàng vọt mặc rách rưới, thật sự nhìn không ra rốt cuộc có dáng vẻ gì tốt.
Kết quả hay rồi, đến Lương gia mấy năm, ăn ngon ở tốt, diện mạo thay đổi lớn, thành người tuấn tú hiếm có ở cả vùng.
Lộ Đại Tùng nói, "Chuyện này xảy ra cách đây mấy tháng, nhà các ngươi mới vừa trở về, cha ngươi còn chưa biết, đoán chừng còn tưởng rằng ông ấy mùa màng bận rộn muốn chăm sóc tốt mấy mẫu ruộng trong nhà, liền không tìm hắn."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận