Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1737: Tuần tra quan binh toàn bộ bị trảo (length: 3870)

Cùng lúc đó, trên một con đường nào đó ở phía đông huyện thành Thừa Cốc.
Hà Nhị mở cửa phủ, để cho Tiền công tử ở sát vách mang một đám gia đinh hộ viện nhanh chóng vào phòng.
Không bao lâu, mấy bộ khoái đang tuần tra gần đó liền nghe thấy hạ nhân Hà gia chạy tới vội vàng gọi: "Các sai gia tới thật tốt quá, có hai tên sơn tặc đột nhiên xâm nhập Hà phủ chúng ta làm điều ác, đã bị hộ viện chúng ta bắt giữ, các ngươi mau qua xem xem."
Mấy bộ khoái nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng hạ nhân kia nhanh chóng vào Hà gia.
Không ngờ vừa vào cửa, liền bị hơn mười người của Hà gia và Tiền gia vây lại.
Nhóm bộ khoái thực ra cũng không có thân thủ gì, bọn họ vừa thấy đông người như vậy lập tức hoảng hốt, định nói gì đó để đe dọa, thì Hà Nhị và Tiền công tử lại hét lớn: "Đừng nghe bọn họ nói nhảm, bắt lại!"
Đám người hô nhau xông lên, chẳng mấy chốc đã trói bọn họ lại rắn chắc.
Hà Nhị thở phào một hơi, cùng Tiền công tử liếc nhau, cả hai đều cười lên.
Trên một con đường nào đó ở phía tây huyện thành Thừa Cốc, Hạ gia và nhà đối diện liên thủ, dùng phương thức tương tự dụ mấy quan sai đang tuần tra gần đó vào nhà.
Trên một con đường nào đó ở phía nam thành, hai gia đình nhận được tin con cái đã bị sát hại ở chợ đen tụ họp lại, đau thương và căm hận bắt lấy năm sáu quan sai.
Ở phía bắc thành, Dương lão gia mang theo hộ viện trong nhà trốn trong nhà Ân tuần kiểm, đợi đến khi Ân tuần kiểm đón một vị tuần kiểm khác vào cửa thì xông lên, đè chặt người kia xuống đất.
Tại huyện Thừa Cốc lớn như vậy, cứ hai nhà hai nhà hợp tác, dùng nhân thủ đông gấp hai ba lần quan sai, không tổn hại một binh một tốt nào, chỉ trong nửa canh giờ đã bắt được hơn hai trăm người.
Trong lòng đám người vừa hưng phấn vừa nhiệt huyết, nhìn những quan sai 'trợ Trụ vi ngược' này, có người trong lòng phẫn hận, nhân cơ hội này đánh đập mắng chửi, trừng trị bọn họ một trận tàn tệ.
Vào đông trời tối sớm, nhóm bá tánh ở huyện Thừa Cốc phải ra ngoài mưu sinh cũng đã về nhà từ sớm.
Hiện giờ trên đường cũng chỉ còn lại một ít quan sai đang tuần tra.
Chính vì ít người nên bọn họ có chút nghi ngờ: "Sao đi một quãng đường mà không gặp bọn lão Hồng nhỉ? Khu vực này không phải hắn dẫn người tuần tra sao?"
"Đúng vậy, ta còn định tìm hắn đi uống chút rượu."
"Cứ cảm thấy là lạ sao ấy."
Có người bắt đầu cảm thấy không ổn: "Đi, về huyện nha xem trước đã, xem bọn lão Hồng có về đó không?"
Bọn họ định đi, nhưng trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người.
Mạnh Duẫn Tranh cười bước lên phía trước: "Mấy vị sai gia, ta có chút chuyện muốn hỏi thăm."
"Ngươi là... Mạnh tú tài?" Người dẫn đầu nhận ra hắn, lập tức nhíu mày: "Ngươi đêm hôm khuya khoắt thế này đi đâu vậy? Bây giờ bên ngoài không an toàn đâu."
"Đúng là không an toàn." Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, tay vung lên: "Động thủ!"
Từ trên mái hiên lập tức nhảy xuống bảy tám người, gần như không đợi đám quan sai kịp phản ứng, đã trực tiếp dùng một chưởng đánh ngất bọn họ.
Đám người hành động cực nhanh, người vừa ngất, họ liền khiêng vào căn phòng gần đó.
Mạnh Duẫn Tranh đứng tại chỗ, nhìn người vừa mới tụ lại hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu người?"
"Khoảng ba trăm."
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu: "Gần đủ rồi." Dựa theo tính toán của bọn họ, phía Ân tuần kiểm có hơn một trăm người, lính canh cổng thành và huyện nha cộng lại hơn một trăm người, cộng thêm số nhân thủ hỏi được từ chỗ bộ khoái Hồng là gần một trăm người bị điều đi chợ đen.
Số còn lại khoảng ba trăm người chính là nhân số tuần tra trong thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận