Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 182: Một ngày kiếm sáu mươi lượng (length: 3851)

Bà mối xem ngân phiếu mệnh giá, hít vào một ngụm khí lạnh.
Năm, năm mươi lượng? ? ?
Một bộ quần áo, thế mà bán được năm mươi lượng?
Thư Dư thập phần yên tâm thoải mái cầm bạc, nàng biết, năm mươi lượng này chẳng những bao gồm trang điểm cùng quần áo tiền, còn bao gồm cả hộp thuốc trị sẹo kia.
Đinh Nguyệt Hoa biết nàng không bán thuốc trị sẹo, nhưng nàng không thể cứ thế mà nhận lấy vật quý trọng như vậy, cho nên coi tiền thuốc này tính vào tiền quần áo.
Bà mối lại có chút lo lắng, số bạc này, không hiểu sao lại thấy nóng tay.
Nàng nhỏ giọng hỏi, "A Dư, việc này... không có vấn đề gì chứ?"
Liệu cô Đinh có đổi ý hay không, có sai người đến đập phá cửa hàng của họ hay không, có ra ngoài nói giá cả của họ quá đắt bảo khách đừng đến hay không?
Thư Dư cười, "Không vấn đề gì, ngàn vàng khó mua được sự vừa lòng, hiếm khi Nguyệt Hoa lại yêu thích như vậy."
Đinh Nguyệt Hoa liên tục gật đầu, cười đến khóe miệng cũng không khép lại được, "Ta đặc biệt thích, ha ha ha ha, đặc biệt vui."
Tiếng cười nói vui vẻ bên trong truyền ra đến cửa, vốn đã đứng ngồi không yên, Đinh phu nhân thực sự nhịn không được, đi tới đẩy cửa ra.
"Nguyệt Hoa, con rốt cuộc là như thế nào nghĩ..."
Giọng nói của Đinh phu nhân im bặt khi nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa, bà kinh ngạc nhìn con gái mình, khó tin hỏi, "Con, con là Nguyệt Hoa?"
"Nương, là con."
Không chỉ Đinh phu nhân, những người nhà họ Đinh đứng phía sau bà cũng cảm thấy người trước mặt có chút không chân thực.
Đây vẫn là cô con gái thứ hai nhà họ Đinh, người ném vào đám đông cũng không tìm thấy sao? Có chắc không phải đổi người rồi không?
Đinh phu nhân kinh ngạc một chút sau đó, nụ cười liền nở rộ, "Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, con sao lại xinh đẹp thế này?"
"Đều là công lao của Lộ cô nương, con đã nói Lộ cô nương rất giỏi, bây giờ tin rồi chứ?"
Đinh phu nhân lập tức nhìn về phía Lộ Thư Dư, "Giỏi, Lộ cô nương, cô quả thực là thần." Thái độ của bà, so với trước kia hung dữ muốn đuổi người quả thực khác một trời một vực.
Thư Dư đang thu dọn túi trang điểm, "Cảm ơn mọi người đã tán thành, ta có mở một tiệm may ở đường Ninh Thủy. Nếu mọi người có nhu cầu, có thể đến ủng hộ ta. Đây là tờ rơi, mang theo tờ này đến, ta sẽ giảm giá cho mọi người."
"Ồ, tờ rơi này cũng đẹp mắt."
Thư Dư rất tán thành, "Ta đã đặc biệt tìm người vẽ, còn tốn không ít bạc, chính là muốn làm cho người xem thấy đẹp mắt không nỡ vứt đi."
Tốn hẳn một lượng bạc, xót xa lắm.
Đinh phu nhân bị nàng chọc cười, "Lộ chưởng quầy có tâm như vậy, ta cũng không thể nhận tờ rơi này không công." Bà đưa tay lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, "Lộ chưởng quầy đã vất vả chạy một chuyến, còn giúp đỡ Nguyệt Hoa nhiều như vậy, ta đã lâu lắm rồi không thấy con bé vui vẻ như vậy. Số bạc này, coi như là phí vất vả của Lộ chưởng quầy, còn cả cái gì mà phí tờ rơi nữa, Lộ chưởng quầy ngàn vạn lần đừng từ chối."
Thư Dư đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là cảm khái một phen rằng người làm trong ngành tài chính quả nhiên có tiền.
Nhà họ Đinh, bất kể là Đinh phu nhân hay là Đinh Nguyệt Hoa, đều rất hào phóng.
Bà mối vội vàng cúi đầu, nàng cảm thấy mình quá quê mùa, đợi lát nữa nếu quá kích động thì mất mặt A Dư.
Mười lượng, lại là mười lượng!
A Dư đi một chuyến, kiếm được sáu mươi lượng bạc, người có tiền đều coi tiền như rác vậy sao?
Sáu mươi lượng, người nông dân bình thường như họ, mười năm cũng không kiếm được.
Thế mà giờ đây, chỉ một ngày.
Thật sự, khó mà tưởng tượng! !
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận