Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 512: Cha, ta có hai vạn năm ngàn lượng (length: 3742)

Mạnh Duẫn Tranh nghĩ, chẳng trách nàng gọi mình cùng người dẫn đầu quan sai nói một tiếng, làm hắn phối hợp một chút.
Nếu không phối hợp, tình huống của nàng, sẽ chỉ làm một quan sai đơn độc lôi kéo nàng đi ở phía trước hoặc phía sau, không quá có khả năng sẽ làm một cỗ xe tù.
"Được, ta biết, ta giúp ngươi an bài."
Lộ Nhị Bách ngơ ngơ nghiêng đầu nhìn Mạnh Duẫn Tranh, ngươi thế nào an bài? An bài kiểu nào?
Việc nói xong, Mạnh Duẫn Tranh liền muốn dẫn Lộ Nhị Bách đi, hắn nâng hộp cơm, vừa muốn gọi Lộ Nhị Bách.
Người sau đột nhiên hoàn hồn, chợt nhớ ra bọc quần áo trên người mình, vội vàng cởi xuống, "A Dư, đây là chuẩn bị cho ngươi, bên trong là. . ."
Dừng lại một chút, hắn lại chán nản buông tay, "Thôi, ngươi cũng không có cách nào mang trên người."
Vừa rồi nói chuyện giữa, Lộ Nhị Bách đối với việc lưu đày cũng có hiểu biết trực quan hơn, A Dư nếu trên người vô cớ nhiều đồ như vậy, chắc chắn sẽ bị người phát hiện.
Lộ Nhị Bách dứt khoát lục lọi trong bọc quần áo, lấy ra ngân phiếu nàng để lại trước đó đưa cho nàng, "Nhưng mà ngân phiếu ngươi vẫn có thể giấu trên người, khi nào những quan sai đó nếu đối xử với ngươi không tốt, ngươi liền đưa tiền chuẩn bị một chút."
Thư Dư nhìn ngân phiếu trong tay, lắc đầu cười nói, "Cha, con không phải đã nói với cha sao? Con có tiền." Nàng nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, "Này, tiền của con đều ở trên người hắn, trên đường này hắn đều chuẩn bị tốt rồi."
Lộ Nhị Bách, "Ngươi để tiền lại hết ở nhà, ngươi còn có bao nhiêu tiền? Nhỡ không đủ thì sao?"
Thư Dư lại nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, người sau ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Lộ thúc, Lộ cô nương có hai vạn năm ngàn lượng bạc, chắc chắn là đủ."
Lộ Nhị Bách, ". . ." Bao nhiêu? ? ?
Thư Dư bất đắc dĩ nói, "Cha, lúc trước con đã nói với mọi người, con sẽ cố gắng về nhà sau nửa năm, con không nói đùa đâu. Cho nên con sẽ chuẩn bị cho mình đủ tiền, đến tây nam sẽ làm ăn buôn bán một phen, như vậy con về nhà cũng nhanh hơn. Hai vạn năm ngàn lượng, hẳn là đủ rồi."
Lộ Nhị Bách nuốt nước miếng, ngơ ngác gật đầu.
Thư Dư quả thực không thể ở lâu, nàng cáo biệt hai người, lúc này mới thừa dịp bóng đêm trở về phòng.
Mạnh Duẫn Tranh đợi nàng rời đi sau, mới dẫn Lộ Nhị Bách vẫn còn đang ngơ ngẩn ra ngoài.
Hắn đưa Lộ Nhị Bách đến bên cạnh xe ngựa sau, nói với Triệu Tích, "Các ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi tìm quan sai dẫn đầu nói chuyện."
Triệu Tích khoát tay, Mạnh Duẫn Tranh liền rời đi.
Triệu Tích quay đầu lại, muốn hỏi Lộ Nhị Bách thấy thế nào, kết quả quay đầu lại liền thấy hắn vẻ mặt phức tạp.
"Lộ thúc, ông làm sao vậy? Không phải đã gặp Lộ cô nương rồi sao, thế nào, nàng trông không khỏe à?"
Lộ Nhị Bách đã hoàn hồn, hắn bây giờ chỉ cảm thấy, có chút không chân thực, tâm trạng. . . Thật phức tạp.
"Không có, A Dư rất tốt." Mặc dù trong phòng ánh sáng lờ mờ, nhưng sau khi thích ứng, hắn cũng có thể nhìn ra A Dư không hề tiều tụy. Tinh thần nàng cũng rất tốt, Lộ Nhị Bách đã yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là. . .
Hắn không khỏi nhìn bọc quần áo trong tay, Triệu Tích nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức hiểu ra, "Bọc quần áo không đưa được à? Không sao Lộ thúc, ông cũng biết tôi là đại phu, có tôi cho thuốc, nàng ngay cả hắt hơi cũng sẽ không. Còn về tiền thì đừng nói nữa, Lộ cô nương có tiền."
Lộ Nhị Bách nghiêng đầu lại, "Ngươi cũng biết nàng có bao nhiêu tiền?"
Nghĩ lại cũng đúng, Mạnh công tử và Triệu đại phu vẫn luôn ở cùng nhau, không biết mới lạ.
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận