Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 563: Không được Thư Dư ba người nhà ở gian (length: 3887)

Thư Dư biết Hầu thị lo lắng, nàng đương nhiên cũng không muốn ở chung một chỗ với người nhà họ Thư.
Mới vừa rồi lúc ở thôn trang kia, nàng đã muốn xác nhận với vị Lan gia đó, xem liệu có thể tự mình bỏ tiền thuê một cái sân riêng hay không.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của Lan gia nhìn mình, Thư Dư liền gạt bỏ ý nghĩ này. Ánh mắt của Lan gia rõ ràng mang ý xấu, nếu nàng nói mình có tiền, chỉ sợ ngay khoảnh khắc sau sẽ bị hắn vin cớ chiếm đoạt.
Người kia không phải là người có thể thân cận.
Cho nên Thư Dư vẫn cố gắng giữ mình kín đáo, sau này sẽ tìm cơ hội khác. Người quản lý ở đây, chẳng lẽ chỉ có một mình Lan gia. Nếu gặp được người nào dễ nói chuyện, sẽ thử lại xem có thể thuê một nơi khác không.
Thư Dư nói với Hầu thị: "Trước mắt cứ ở tạm đi, hôm nay mới tới, chúng ta còn chưa hiểu rõ gì cả, đừng làm phức tạp chuyện lên."
Hầu thị gật gật đầu: "Ừm."
Nói thì nói như thế, nhưng thật có vài người lại không muốn để Thư Dư được toại nguyện.
Hai người Thư Dư và Hầu thị còn đang nói chuyện thì bên kia, người nhà họ Thư đã chiếm hết cả ba gian phòng.
Tứ cô nương cười lạnh chặn trước mặt ba người Thư Dư, vẻ mặt cuối cùng cũng được vênh váo, nói: "Cái đám các ngươi không phải không thừa nhận là người Thư gia sao? Vậy thì viện tử này tự nhiên không có phần của các ngươi, ở đây làm gì có chỗ cho các ngươi ở, tất cả cút ra ngoài cho ta."
Sắc mặt Hầu thị biến đổi: "Tứ cô nương, đây là nơi ở mà vị Lan gia kia phân phó cho tất cả chúng ta. Lúc trước Lan gia cũng đã nói rõ quy củ rồi, ngươi tự tiện đuổi chúng ta ra ngoài, không sợ chúng ta đi tìm Lan gia hay sao?"
Tứ cô nương nhíu mày, dù sao cũng vừa tới Chính Đạo thôn, nàng vẫn có chút e dè.
Do dự một chút, quả nhiên không nói đến chuyện đuổi các nàng ra ngoài nữa.
"Các ngươi muốn ở lại đây cũng được, nhưng phòng ở thì không có phần các ngươi đâu. Hoặc là các ngươi ở trong nhà xí đi, hoặc là co cụm vào phòng chứa đồ lặt vặt cho ta, như vậy may ra còn có chút chỗ cho các ngươi dung thân."
"Ngươi..." Lục cô nương tức đến mặt đỏ bừng.
Thư Dư nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Tứ cô nương, có chút đau đầu, tại sao cứ hễ rảnh rỗi là lại muốn nháo yêu thiêu thân chứ?
Nàng thật sự chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, đám người này thật không để người ta được yên ổn.
"Nếu chúng ta không đồng ý, nhất quyết đòi ở trong phòng thì sao?"
Thư Dư vừa dứt lời, Tứ cô nương liền không nhịn được cười ha hả, nàng hơi nhếch cằm, kiêu căng nhìn nàng: "Vậy ngươi cứ thử xem, có được như ý nguyện không!!"
Nói xong, những người Thư gia đứng sau lưng Tứ cô nương liền cùng tiến lên một bước. Dù vẫn tiều tụy mệt mỏi như cũ, nhưng đứng chung một chiến tuyến, người nhà họ Thư quả thật có thêm vài phần khí thế.
Hầu thị và Lục cô nương mím môi, phe các nàng có ba người, đối phương lại gần gấp ba lần.
Lúc trước trong số nữ quyến nhà họ Thư bị lưu đày, tổng cộng có mười sáu người.
Trên đường lưu đày mất năm người, lại trừ đi ba người Thư Dư, vẫn còn lại tám người.
Đại phòng có Đại phu nhân, Đại cô nương, Nhị cô nương, Tiết di nương, cùng với di nương Lý thị.
Nhị phòng có Nhị phu nhân, Tứ cô nương, cùng với di nương Liễu thị.
Bất kể trước kia ở Thư gia đã nội đấu thế nào, thê thiếp đích thứ bất hòa ra sao, đến giờ phút này, tất cả mọi người đều nhất trí nhắm vào ba người Thư Dư, Hầu thị và Lục cô nương.
Hầu thị nắm chặt tay Lục cô nương, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Thư Dư lại tỏ ra hoàn toàn thản nhiên, nàng bắt đầu cử động thử bàn tay phải của mình, cảm thấy một lát nữa tốt nhất là không nên dùng đến tay này, dù sao vết thương vừa mới lành, lỡ như không khống chế tốt lực đạo, rất dễ khiến vết thương cũ tái phát.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận