Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 538: Ngũ cô nương bỏ mình (length: 3945)

Hầu thị liền không nói gì, kỳ thật nàng còn có một điểm chưa nói. Những ngày này, nàng nửa đêm cùng quan sai lui tới, cho dù nàng làm thật cẩn thận, cũng không dám chắc không có người thấy.
Chờ đến tây nam, bất kể là ai nói vào tai nhị lão gia, nàng chỉ sợ liền hạ nhân cũng không bằng, tại Thư gia sẽ trở thành đối tượng để mọi người n·h·ụ·c mạ hành hạ phát tiết, căn bản sống không được bao lâu.
Cho nên, nàng hễ có cơ hội, liền c·h·ặ·t đứt cái mối này.
Thư Dư đối lựa chọn của Hầu thị không nói gì, nghỉ ngơi đủ lại bắt đầu lên đường xuất phát.
Có hai chiếc xe la, không quản là Thư Dư, Hầu thị, lục cô nương hay quan sai, đều nhẹ nhõm hơn nhiều — trừ người Thư gia.
Cứ như vậy lại đi hai ngày, người Thư gia lại không nhịn được.
Vẫn luôn không lên tiếng mấy, ngũ cô nương đột nhiên ngã xuống, làm mọi người giật mình kêu lên.
Chờ quan sai tiến lên kiểm tra, mới phát hiện nàng không biết bị côn trùng cắn lúc nào. Con côn trùng đó rõ ràng có độc, sau một thời gian chống cự, ngũ cô nương liền chịu không nổi, độc tính phát tác cực nhanh, chưa đầy một khắc, người đã không thở nữa.
Chuyện này dọa tất cả mọi người kêu to.
Thư Dư và ngũ cô nương cũng không quen, chỉ thấy người này thường xuyên ảm đạm không nói lời nào.
Ngược lại Hầu thị, đối với ngũ cô nương vô cùng ghét bỏ.
Vị ngũ cô nương này, thân mẫu là chất nữ nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, nên mới phải làm thiếp cho nhị lão gia.
Nhưng nàng lại là quý thiếp, đến nỗi ngũ cô nương tự cho mình thân phận cao hơn thứ nữ bình thường một bậc.
Nàng tự nhiên không dám đắc tội con gái chính thất trong nhà, nhưng trong đám thứ nữ, chỉ có lục cô nương nhỏ hơn nàng, thân phận không bằng nàng. Cho nên ngũ cô nương thường xuyên trêu cợt kh·i·n·h d·ể lục cô nương, bắt nàng làm công cụ.
Vì thế mà lục cô nương bị lão phu nhân phạt nhiều lần, nếu không có Hầu thị, lục cô nương chưa chắc đã có thể sống đến hôm nay nguyên vẹn.
Hầu thị không hề dao động trước cái c·h·ế·t của ngũ cô nương, chỉ là sau khi biết nàng bị độc trùng cắn, liền trói chặt cổ chân của mình, tránh bị đốt.
Mẹ đẻ ngũ cô nương vẫn còn, lúc đó khóc đến suýt ngất đi, mãi một hồi mới bớt đau.
Nhưng mà, không còn ngũ cô nương, liên minh thứ nữ vốn có đã tan rã.
Nhị cô nương vốn là đi theo ngũ cô nương, giờ không còn ngũ cô nương, chẳng phải nàng sẽ lẻ loi một mình sao?
Thư Dư thật không hiểu, vốn dĩ trên đường lưu vong đã rất vất vả, chỉ cần không cẩn thận là có chuyện ngay, người Thư gia này không lo mà sống sót đi, lại còn tâm tư kéo bè kết phái giẫm đạp lẫn nhau.
Có phải là ở hậu viện Thư gia đấu đá quen rồi, một ngày không đấu thì cả người khó chịu không?
Nhị cô nương giờ lâm vào tình cảnh khó khăn, mẹ nàng đã sớm qua đời, người yêu thương nàng nhất là cha cũng bị chém đầu, người được xem là trưởng bối là lão phu nhân cũng đã mất mấy ngày trước, mà bản thân lại xinh đẹp.
Dù nàng có thông minh tài giỏi đến đâu, lúc này cũng không làm gì được.
Nên chẳng bao lâu sau, nàng đã bị một áp giải quan sai để ý đến.
Quan sai kia cũng không phải c·ư·ớ·p đoạt, chỉ là dùng lợi dụ uy h·i·ế·p nhị cô nương mấy lần.
Nhị cô nương tự nhiên không đồng ý, nhưng không trụ được hai ngày, trước sự xa lánh của các đích nữ do đại cô nương cầm đầu, cuối cùng nàng vẫn đi theo quan sai kia.
Thư Dư lúc đầu không chú ý, nếu không phải hôm nay buổi trưa ăn cơm, thấy nàng lén lút lấy ra một chiếc bánh bao chay, nàng cũng không biết chuyện này.
Nhìn bánh bao trắng trên tay nàng, Thư Dư rơi vào trầm tư.
Nhị cô nương, còn h·u·n·g á·c hơn nàng nghĩ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận