Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 854: Ta là trốn về đến (length: 3663)

Thư Dư thở dài một hơi, "Phải đó, bị đày đến tận miền Tây Nam, nay trốn về được rồi."
"Trốn? ! !" Người phụ nữ hít mạnh một hơi lạnh.
Nàng cũng dám từ miền Tây Nam, nơi bị lưu đày, trốn, bỏ trốn? Hơn nữa còn trốn về huyện Giang Viễn, tìm người thân nhà mình, nàng điên rồi sao?
Thư Dư cười đẩy tay nàng ra, nhướng mày nói, "Đúng vậy, ta đây nhưng là ngàn cay muôn đắng mới về được. Ngươi không phải nói ta có thể cầm rìu chặt chân cậu ta sao? Vậy ta, một kẻ ác như vậy, làm sao cam tâm chịu khổ sai ở nơi lưu đày? Chịu không nổi đương nhiên phải trốn. Nếu không ta làm sao có thể bình yên xuất hiện ở đây?"
Nàng nói y như thật, người phụ nữ sợ đến chân mềm nhũn.
Xong đời, xong đời rồi, bị tội lưu đày cũng đành, nàng còn dám vượt ngục, đúng là không muốn sống nữa.
Chuyện này liên lụy không chỉ mỗi mình cháu gái bà, biết đâu đến cả bà cũng bị vạ lây.
Người phụ nữ kinh hãi lùi lại một bước, ngã lăn ra khỏi cửa, lồm cồm bò dậy.
Nhưng chưa kịp để ai tới đỡ, bà vội vã đứng lên, nhìn Thư Dư với ánh mắt hoảng sợ, "A. . ." kêu lên một tiếng, bất chấp tất cả, bỏ chạy.
Thư Dư, ". . ." Tin thật rồi à? Gan nhỏ đến vậy?
Nàng tặc lưỡi một cái, rồi mới quay đầu lại.
Thấy Chu Xảo cũng đang kinh ngạc, liền nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Đại Nha liếc nàng một cái không vui, nhưng cũng không nói gì về việc muội muội hù dọa người khác, nàng nói với Chu Xảo, "Muội muội ta nói đùa đấy, chắc chị là chị dâu rồi, có thể chị không nhớ em, em là Đại Nha, đây là A Dư."
Chu Xảo nuốt nước bọt, quả thật nàng không nhớ ra Đại Nha.
Nàng chỉ gặp Đại Nha một lần lúc hai nhà làm lễ đính hôn, sau đó mẹ nàng qua đời, nàng phải ở nhà giữ đạo hiếu. Rồi Đại Nha lấy chồng, vì còn trong thời gian để tang nên nàng chưa dự đám cưới, chỉ nhờ Đại Ngưu mang lễ vật đến.
Sau đó nữa, Đại Nha sống không tốt ở nhà chồng, ít khi về nhà mẹ đẻ. Thi thoảng Chu Xảo có đến thôn Thượng Thạch vào dịp Tết, nhưng cũng không gặp Đại Nha.
Đã ba năm trôi qua, Đại Nha so với lần trước thay đổi nhiều, Chu Xảo đương nhiên không nhận ra nàng.
Giờ nhìn kỹ lại, quả thật vẫn thấy được nét xưa.
Nàng nhìn sang Thư Dư, đây là lần đầu nàng gặp cô em chồng được Đại Ngưu hết lời khen ngợi.
Đúng như Đại Ngưu nói, A Dư thật là cô gái xinh đẹp, sáng sủa nhất nhà họ Lộ.
Trông nàng chẳng có vẻ gì là một người chịu khổ sở ở nơi lưu đày xa xôi.
Vân vân, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này.
Chu Xảo bừng tỉnh, hỏi, "Thật là Đại Nha với A Dư sao? Sao hai em lại về đây?"
Nàng dĩ nhiên không tin Thư Dư vượt ngục, làm gì có kẻ đào tẩu nào lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, còn kể lể tội trạng của mình như thế.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Thư Dư quả thực làm nàng kinh hãi.
Thư Dư cười nói, "Chị dâu, lần đầu gặp mặt đã dọa chị sợ, thật xin lỗi. Chị yên tâm, em không phải trốn về đâu, em lập công chuộc tội, được tha bổng. Vừa mới vào thành, bà nội, cha mẹ em đang nghỉ ngơi ở Lưu Danh ngõ hẻm, em với chị cả đến thăm anh Đại Ngưu trước."
Hai mắt Chu Xảo sáng lên, kinh ngạc nói, "Được tha bổng sao? ?"
Trời ạ, lập công gì mà trong thời gian ngắn vậy đã được về nhà.
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận