Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 458: Cơm tù (length: 3938)

Màn đêm buông xuống, bên trong phòng giam lại trở nên yên tĩnh.
Người nhà họ Thư từng người một, dần dần đều ngủ thiếp đi.
Thư Dư lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn người nhà họ Thư qua cánh tay, rồi phát hiện các tiểu thư nhà họ Thư trong phòng giam này đã chia thành hai phe, sự phân chia rất rõ ràng.
Đích nữ nhà họ Thư trước nay đều coi thường thứ nữ. Đại cô nương của đại phòng là đích nữ, tứ cô nương và thất cô nương của nhị phòng cũng là đích nữ.
Mấy người này bèn xúm lại cùng với đại cô nương.
Về phần thứ nữ thì...
Thư Dư nhìn về phía nhị cô nương đang dẫn đầu. Nhị cô nương vốn luôn lẽo đẽo cẩn trọng sau lưng đại cô nương, nhưng có lẽ vì lần này nhà họ Thư gặp nạn, mọi người trong nhà đều biết nữ nhi được Thư đại lão gia yêu thương nhất chính là vị thứ nữ này.
Nhị cô nương cũng không còn che giấu như trước, rất nhanh đã thể hiện tâm cơ của mình. Nàng cũng không muốn trên đường lưu đày vẫn bị bọn đại cô nương nhằm vào, hiện giờ cả đám đích nữ nhà họ Thư lẫn Thư phu nhân đều căm phẫn nàng đến cực điểm.
Cho nên nhị cô nương nhanh chóng tập hợp lại, kéo ngũ cô nương và lục cô nương, những thứ nữ khác của nhà họ Thư, về phe mình.
Hiện giờ hai phe đều túm tụm lại với nhau, chẳng ai đoái hoài đến phe kia.
Có điều xem ra bây giờ, người mà cả hai phe cùng muốn nhắm vào lại chính là mình.
Thư Dư mím môi, nhắm mắt lại ngủ.
Nàng vốn luôn cảnh giác, đến lúc trời gần sáng ngày hôm sau, tai nàng đột nhiên động đậy, nghe thấy tiếng bước chân.
Ngẩng đầu lên liền thấy thất cô nương mười một tuổi đang tiến lại gần mình.
Thấy nàng tỉnh lại, thất cô nương giật mình, hung tợn trừng mắt liếc nàng một cái rồi bỏ đi.
Thư Dư mắt sắc, thấy được trước khi bỏ đi, thất cô nương đã nhét một con gián vào cạnh chân mình.
Thư Dư lẳng lặng dịch chân qua, giẫm lên con gián, không hề nhúc nhích.
Thất cô nương trợn tròn mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng, quay về bên cạnh tỷ tỷ của mình.
Thư Dư thấp giọng nói, "Kỳ thật, trước kia lúc ta còn ở nhà họ Thư, thường xuyên bị Tiết di nương nhốt trong phòng tối, đừng nói là gián, chuột và rắn ta đều từng bắt qua rồi, ta không sợ."
Ngược lại, vị thất cô nương trước kia ở nhà vốn vô cùng õng ẹo này lại khiến nàng phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, không ngờ cũng dám tay không bắt gián.
Xem ra một tháng ở trong phòng giam này cũng không phải là vô ích.
Nghe nàng nói vậy, thất cô nương càng thêm tức giận.
Nhưng nàng ta lại không dám thật sự gây xung đột với nàng ở đây, chỉ đành hung tợn trừng Thư Dư thêm một cái, rồi quay người về chỗ tỷ tỷ của mình.
Thư Dư nhắm mắt lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân, nàng mới quay đầu nhìn lại.
Đây là người đưa cơm đã tới, từ xa đã ngửi thấy một mùi vị, nhưng không phải mùi thơm, cũng chẳng phải mùi ôi thiu, mà là một thứ mùi vô cùng phức tạp.
Tên ngục tốt đưa cơm mang theo một cái thùng, bên trong đựng một món rau trộn trông như nước rửa chén, phần nước canh đặc biệt nhiều.
Lúc tên ngục tốt đặt thùng xuống mặt đất, "Phanh" một tiếng, một phần nước canh liền sánh cả ra ngoài.
"Ăn cơm, ăn cơm, đừng lề mề nữa."
Việc phát cơm bắt đầu từ phòng giam ngoài cùng, đám hạ nhân nhà họ Thư lần lượt đứng dậy, đi tới cửa lao.
Ngục tốt đưa cho mỗi người bọn họ một cái bát, sau đó cầm chiếc vá lớn khuấy hai lượt trong thùng rồi múc vào bát cho họ.
Một vá múc ra vừa đúng một bát.
Tiếp theo là phòng giam thứ hai, cũng y như vậy, mỗi người một bát.
So với đám hạ nhân ở phòng giam ngoài cùng, các chủ tử nhà họ Thư rõ ràng tỏ ra ghê tởm hơn nhiều, ăn uống cũng chẳng hề tích cực.
Nhưng dù ghê tởm đến đâu cũng chẳng có cách nào, không thể không ăn. Các nàng sắp tới sẽ bị lưu đày, vẫn cần phải có sức lực.
Phát xong cơm cho hai phòng giam, thùng thức ăn kia cũng cạn sạch.
( Hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận