Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 63: Cáo từ (length: 3855)

Đủ đủ đủ, đương nhiên đủ.
Thư Dư liếc mắt, một trăm lạng bạc ròng đấy chứ.
Mặc dù Thư Dư rất muốn cho hắn xuất huyết nhiều hơn, nhưng quá hăng lại hóa dở. Hiện giờ Vu lão gia quá mê tín, quá muốn có đứa con nên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Nhưng hắn quản lý cả cơ nghiệp lớn như vậy, làm sao có thể thật sự không có đầu óc? Quay đầu hắn tỉnh táo lại, không còn chấp nhất ở chuyện con cái, rồi lại nghĩ lại, không chừng sẽ phát hiện nàng lọt chỗ trống. Nàng nếu lừa dối quá nhiều, Vu lão gia chắc chắn sẽ đau lòng đào ba thước đất tìm nàng ra.
Hiện tại sao, không nhiều không ít, vừa vặn.
Tuy nhiên Thư Dư vẫn từ chối một phen, ngươi tới ta đi sau một lúc lâu, Thư Dư mới miễn cưỡng nhận lấy một trăm lạng bạc.
Nàng lau vết máu khóe miệng đứng dậy, "Số bạc này là thí chủ cho, quay đầu bần đạo làm việc thiện tích đức, tự nhiên cũng có phần công lao của thí chủ. Thời điểm không còn sớm, thí chủ hẳn còn nhiều việc phải xử lý, bần đạo xin phép cáo từ."
"Ôi chao, chờ một chút." Vu lão gia nào chịu thả nàng rời đi? Vị đạo trưởng này đoán mệnh chuẩn như vậy, hắn còn trông cậy vào nàng xem giúp làm thế nào mới có con.
Vu lão gia chắn trước mặt Thư Dư, "Không dối gạt đạo trưởng, Vu mỗ trong lòng có một việc muốn thỉnh đạo trưởng chỉ điểm."
Thư Dư lắc đầu, cười nói, "Điều thí chủ cầu, bần đạo tuy không biết tường tận, nhưng xem thí chủ lúc trước bói chữ, hẳn là liên quan đến dòng dõi. Vừa rồi bần đạo cũng nói, tai họa của thí chủ, nhân quả ở trên người dòng dõi, có một số việc, đừng cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
"Đạo trưởng ý tứ là. . ."
"Bần đạo học nghệ chưa tinh, nên mới vừa xem sát khí đã bị phản phệ. Hiện giờ không thể giúp thí chủ nữa, chỉ có mấy câu muốn báo cho thí chủ. Số mệnh đã có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, duyên con cái là do trời định."
Vu lão gia kinh ngạc, "Vậy ra ta cả đời này thật sự không thể có con?"
Thư Dư nhịn xuống cơn bốc đồng muốn trợn mắt, ta đây nào biết, ta đâu phải thầy thuốc.
Nàng tiếp tục cười, "Thí chủ đừng quá bi quan, chỉ cần thí chủ thật lòng yêu thích trẻ con, đối xử tốt với trẻ con, đừng dùng những bàng môn tả đạo làm tổn thương trẻ con. Trẻ con tự nhiên biết phủ thí chủ là nơi tốt, vận con cái cũng sẽ vượng lên."
"Bần đạo chỉ nói đến đây thôi, cáo từ."
Vu lão gia còn muốn ngăn lại, Thư Dư bỗng che ngực khó chịu ho hai tiếng, hắn lập tức rụt tay lại.
Vị đạo trưởng này rõ ràng khác với tên lừa đảo Cảnh đại sư, nàng không màng danh lợi, vân du tứ phương, không thể nào ở lại phủ thượng lâu dài. Nếu cưỡng cầu, cuối cùng người thiệt thòi chắc chắn là mình.
Vu lão gia muốn hỏi tên tuổi và địa chỉ của Thư Dư, Thư Dư lắc đầu, nói một câu, "Có duyên, sẽ gặp lại."
Thư Dư đi rồi, Vu lão gia rất tiếc nuối, nhưng không thể ngăn cản.
Trước mắt hắn còn phải xử lý việc vợ mình và Cảnh đại sư thông dâm mưu sát hại tính mạng, thật sự không rảnh lo chuyện khác.
Vu lão gia mặt lạnh tanh, trở lại trong sân.
Vu thái thái và Cảnh đại sư vốn không phải người có thể chống cự, dưới sự ép hỏi của Vu lão gia, rất nhanh khai hết kế hoạch.
Vu lão gia mới biết trong phủ đã có không ít người bị hai người mua chuộc, không chỉ nha hoàn và kiệu phu bên cạnh Vu thái thái, mà cả quản sự.
Tên quản sự này nhanh chóng khai ra Nguyễn bà tử ở thôn Nguyễn Gia, Vu lão gia nhớ đến lời Thư Dư, bảo hắn đừng làm chuyện tổn thương trẻ con. Vậy mà Nguyễn bà tử này làm gì? Mười mấy năm trước đã bán cháu gái ngoại, bây giờ còn tiếp tục làm ác.
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận