Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 354: Thay xà đổi cột (length: 4040)

Triệu Tích buông chiếc mũ trùm đầu xuống, vừa định mở miệng thì lập tức cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạnh Duẫn Tranh, "Ngươi, sao ngươi biết nàng là??"
Mạnh Duẫn Tranh liếc hắn một cái, "Khó đoán lắm sao?"
Không, không khó sao?
Mạnh Duẫn Tranh rót cho Thư Dư một chén nước, để nàng ngồi xuống, rồi mới hỏi, "Sao Lộ cô nương lại xuất hiện ở đây? Còn nhận ra Triệu Tích?"
"Chuyện này kể dài dòng lắm, cứ gác lại đã, ta hiện giờ có chuyện rất quan trọng muốn nói." Thư Dư cũng không cùng bọn họ hàn huyên, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Nàng nghiêm túc, Mạnh Duẫn Tranh cũng không khỏi hơi thẳng người, Triệu Tích vốn còn muốn phàn nàn việc nàng vừa rồi đụng mình quá mạnh, định nói vài câu, giờ nghe nàng nói vậy, liền lập tức không còn tâm tư khác.
Hắn ngồi một bên, vừa xoa bả vai với chân, vừa lắng nghe lời Thư Dư.
Thư Dư mở miệng, "Bức họa vừa bị người cướp đi, các ngươi đều biết rồi đúng không?"
Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích nhìn nhau, "Biết." Bức họa đó còn là do hắn vẽ.
Thư Dư tiếp lời, "Vậy các ngươi hẳn cũng biết Hướng đại nhân đang tìm kiếm tứ cô phụ của ta, bởi vì tứ cô phụ đã lấy đi một bức họa làm chứng cứ phạm tội, đúng chứ?"
Triệu Tích còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Duẫn Tranh lại lập tức hiểu rõ, "Ý ngươi là, bức họa vừa bị cướp đi chính là bức họa cất giấu chứng cứ phạm tội của huyện lệnh trước kia? Chính là bức họa Hướng đại nhân muốn tìm?"
Thư Dư gật đầu, Triệu Tích mở to mắt, không thể nào? Khéo vậy sao?
Thư Dư nói tiếp, "Ta vừa gặp cô phụ, ông không hề giống như Hướng đại nhân suy đoán, cấu kết với huyện lệnh trước tự mình cất giấu chứng cứ phạm tội. Chúng ta tìm không thấy ông là vì trong thời gian qua, ông luôn bị vây ở chợ đen. Lúc trước, bức họa quả thật bị ông mang đi, nhưng sau đó lại do cơ duyên xảo hợp mà rơi vào chợ đen. Sau đó, bức họa đó liền bị chợ đen tham đi."
Triệu Tích nhất thời cạn lời, Mạnh Duẫn Tranh trầm tư, "Không bàn những cái khác, việc cấp bách của chúng ta hiện tại là phải lấy lại bức họa đó."
"Đúng vậy, đáng tiếc vừa rồi ta cố ý làm náo loạn ở gian ngoài, mà không ai từ trong phòng đi ra, chúng ta không biết thân phận người cướp đi bức họa, có chút khó khăn."
Khóe miệng Triệu Tích giật giật, hóa ra việc ngươi cố tình đụng ta mạnh như vậy, chính là vì chuyện này?
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, "Chuyện này quả thực có chút khó khăn."
Hắn cau mày suy nghĩ, nửa ngày sau nói, "Chi bằng, chúng ta thử kế thay xà đổi cột xem sao."
"Thay xà đổi cột? Thử như thế nào?"
Mạnh Duẫn Tranh cầm chiếc mũ trùm đầu lên, nói với nàng, "Đợi một chút."
Sau đó, hắn ra cửa, Thư Dư nghe được hắn cùng tiểu nhị bên ngoài hình như đang nói chuyện gì đó.
Không lâu sau, Mạnh Duẫn Tranh liền cầm một cái hộp trở lại.
Thư Dư kỳ lạ nhìn cái hộp, thấy Mạnh Duẫn Tranh vứt mũ xuống, sau đó đem từng đồ trong hộp lấy ra.
Triệu Tích hết sức ăn ý thu dọn bàn, trải quyển trục ra.
Thư Dư kinh ngạc, một hồi lâu mới hỏi, "Ngươi sẽ không phải định vẽ một bức tranh giống y như vậy để thay thế chứ?"
"Ừm."
Thư Dư nhíu mày, "Ta biết họa kỹ của ngươi rất tốt, ngày thường thì không sao, nhưng đây là chợ đen, rất dễ dàng giám định ra thật giả. Hơn nữa, bức họa do ngươi mới vẽ, với bức trước một năm sẽ có khác biệt quá lớn, không dễ dàng thay xà đổi cột."
Hơn nữa, trừ khi hắn đã thấy bức họa đó rồi, nếu không chỉ nhìn thoáng qua ở lầu hai vài lần, thì không thể nào vẽ ra một bức giống hệt được.
Ơ? Khoan đã.
Thư Dư chợt nghi ngờ nhìn hắn, với tính cẩn thận của Mạnh Duẫn Tranh, không thể làm ra việc ngay cả nàng cũng cảm thấy không tưởng tượng được chứ.
Trừ phi...
Tạp văn, tắc nghẽn, hôm nay thiếu một canh, ta phải chỉnh sửa lại kỹ càng (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận