Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 598: Mạnh Duẫn Tranh là ẩn hình tài tử (length: 3813)

Vị quan sai kia đã nhận được chỗ tốt từ Mạnh Duẫn Tranh, đương nhiên là nhận ra nàng.
Hơn nữa Thư Dư muốn đi săn bắn, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, lập tức liền đồng ý.
Gã còn dặn dò nàng, "Đến giờ Mão sáng mai lại tới nhận công cụ, ta sẽ sắp xếp người đi cùng ngươi."
"Được."
Thư Dư gật đầu đáp ứng, giờ giấc đi săn muộn hơn so với khai hoang. Vào núi rất nguy hiểm, nếu trời tối thì rất dễ xảy ra chuyện.
Mục đích chính của quan phủ là để phạm nhân đi làm việc đi săn, chứ không thật sự muốn người bỏ mạng.
Thư Dư đi ra khỏi thôn trang, Hầu thị và cô nương Lục vẫn còn đang chờ nàng. Hai người sớm đã biết nàng có ý định này, nhưng khi nàng thật sự đổi công việc thì các nàng vẫn cảm thấy không phù hợp.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Đi săn nguy hiểm lắm."
Thư Dư cười nói, "Không sao đâu, ca ta nói sẽ chuẩn bị cho ta chút công cụ."
Đây chẳng phải quá tốt sao, nhờ người nhà, cung tên các kiểu gì cũng có thể đi đường chính mà lấy.
Hầu thị nghĩ đến người nhà họ Lộ, mọi người không phản đối, mình cũng không tiện nói nhiều gì, liền gật đầu không khuyên nữa.
Ba người đi đến cửa nhà họ Lộ, Thư Dư vốn định là đến trước cửa nhà rồi, nhân tiện giới thiệu Hầu thị với hai người nhà họ Lộ quen biết nhau một chút.
Nhưng Hầu thị lại cự tuyệt, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy Thư Dư mới vừa đính hôn, hiện tại còn chưa quen thuộc, vẫn là không nên làm phiền thêm thì hơn.
Thư Dư thấy nàng kiên quyết như vậy, liền không khuyên nữa, đưa phần lương thực trong tay cho Hầu thị xong thì mỗi người về nhà.
Phần lương thực này, Hầu thị ngược lại không chối từ. Dù sao các nàng làm việc cả ngày, thật sự rất đói.
Nhưng sức hai người không có bao nhiêu, lương thực phát xuống tự nhiên cũng không nhiều. Thư Dư có người nhà, không nói đến sơn hào hải vị thì cũng khẳng định là ngon hơn đống lương thực thô ráp này, phần đồ ăn này, nghĩ chắc nhà họ Lộ cũng sẽ không cần.
Hầu thị và cô nương Lục đi rồi, Thư Dư cũng đẩy cửa nhà ra.
Vừa mới bước vào, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Cảm giác mệt mỏi trên người phảng phất như trong nháy mắt biến mất sạch, nàng liền đi vào bếp.
Lão thái thái đang cùng Tam Nha bưng bát đũa lên bàn, thấy nàng vào liền nhanh chân đến đón, "Về rồi hả? Mau đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi."
Tam Nha đã nhanh nhảu đổ thêm nửa chậu nước nóng vào chậu rửa mặt, sau đó lại kéo tay nàng, "Nhị tỷ, mau đến đây."
Thư Dư cười tủm tỉm, rửa tay xong, Tam Nha còn lấy kem dưỡng da ra xoa cho nàng, vừa xoa vừa lẩm bẩm, "Nãi nói, nhị tỷ làm việc vất vả, tay có cả vết chai rồi. Nên mỗi lần rửa tay xong thì phải thoa cho mềm mại thơm tho. Sau này nhị tỷ rửa tay cái việc vô cùng t·h·ậ·n trọng này, cứ giao cho ta."
Thư Dư buồn cười, "Rửa tay lại là một việc vô cùng t·h·ậ·n trọng?"
Tam Nha ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu nhỏ, "Ừm."
Thư Dư bật cười, quay đầu liền thấy Triệu Tích và Đại Hổ cũng đi vào bếp. Trên mặt Đại Hổ còn dính vết mực, chắc vừa mới luyện chữ.
Nhóc con này hiện tại không có cách nào đi học đường, nhưng việc học không hề bị bỏ bê.
Lúc trước khi về từ huyện Giang Viễn, Văn phu t·ử còn giao cho hắn nhiệm vụ, đưa cho hắn mấy quyển sách, bảo hắn từ từ đọc trước.
Hiện giờ Đại Hổ tuy không có phu t·ử, nhưng hắn vẫn có thể tự học, chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi Triệu Tích.
Triệu Tích tuy nói là đại phu, nhưng cũng có học đọc sách, làm phu t·ử lâm thời cho một đứa trẻ vỡ lòng như Đại Hổ thì quá dư dả. Nếu như hắn không được, chẳng phải vẫn còn Mạnh Duẫn Tranh sao? Đó chính là một người tài ẩn dật có bút tích đáng giá ngàn vàng đó.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận