Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 494: Hầu thị (length: 3794)

Thư Dư nói, "Ngươi còn thật tính ngày ngày mang thịt cho ta à."
"Vì sao không được?" Mạnh Duẫn Tranh cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao trèo tường đối với hắn mà nói chẳng là vấn đề.
Thư Dư uống xong nước, hắn lại đưa một cái bình sứ tới.
"Đây là cái gì?"
Mạnh Duẫn Tranh cúi đầu nhìn hướng cổ tay và cổ chân nàng, nói, "Đây là thuốc trị thương ngoài da, xích tay xích chân của ngươi mặc dù nhẹ hơn người khác, nhưng đeo lâu cũng sẽ làm trầy da, nếu chẳng may máu thịt dính vào nhau, người chịu khổ vẫn là ngươi."
Thư Dư nhận lấy bình thuốc, mở ra ngửi ngửi.
Mạnh Duẫn Tranh cười nói, "Yên tâm, đây là Triệu Tích đặc chế, không màu không mùi, người khác sẽ không phát hiện ngươi bôi thuốc. Dù sao ngươi cũng chưa quen với những người Thư gia kia, cho dù tự mình trốn trong góc bôi thuốc cũng không sao..."
Nói được một nửa, hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát nói, "Bình thuốc này ngươi cũng không có chỗ để, chi bằng sau này mỗi tối ta đều mang tới cho ngươi, ngươi bôi xong rồi hãy đi ngủ."
Có đồ tốt, Thư Dư đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Da nàng hơi mỏng, cổ tay bị cọ đến đã đỏ ửng, chân thì không sao, trước khi ra khỏi lao, nàng đã quấn quanh cổ chân mấy lớp vải, tuy hơi nóng nhưng sẽ không bị trầy xước.
Thư Dư đưa tay lấy một chút thuốc, bôi lên cổ tay, lập tức cảm thấy mát lạnh, rất dễ chịu.
Nàng bôi xong hai cổ tay, liền đưa bình thuốc lại cho hắn, "Cám ơn."
Mạnh Duẫn Tranh chỉ cười cười, "Được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, ngủ sớm một chút."
Thư Dư phẩy phẩy tay lên người mình, "Trên người ta hẳn không còn mùi đùi gà chứ?"
"Ra khỏi đây gió thổi qua, cũng chẳng còn mùi gì nữa."
Thư Dư gật đầu, "Vậy ta đi đây."
Cánh cửa gian phòng được mở ra, Thư Dư vụng trộm liếc ra ngoài một cái, rồi mới thật cẩn thận bước ra.
Gió đêm mát mẻ, thật sảng khoái.
Nàng hít một hơi thật sâu, rồi mới hướng về phòng mình.
Nhưng chưa kịp đi đến nơi, bên tai bỗng vang lên một tiếng rất nhỏ.
Thư Dư dừng bước, giữa đêm khuya thế này, ai lại không ngủ mà trốn ở đó?
Nàng lo lắng việc mình vào căn phòng kia bị người khác nhìn thấy, nghĩ nghĩ, vẫn là lặng lẽ đi xem thử.
Còn chưa tới gần, đã nghe thấy tiếng xích quen thuộc. Vậy ra người ở đây cũng là nữ quyến lưu vong của Thư gia?
Thư Dư lại đến gần hơn, nhờ ánh trăng, lờ mờ thấy hai bóng người.
Rất nhanh, một giọng nói vang lên, "Sai gia, ngài không thể thương xót nô gia sao?"
Thư Dư ôm cánh tay rùng mình.
Lập tức một giọng nói khác vang lên, mang theo sự trêu chọc khó chịu, "Ngươi muốn ta thương ngươi thế nào? Thả ngươi ra à?"
"Sai gia ngài chọc ghẹo nô gia, nô gia nào dám, cho dù sai gia thả nô gia, nô gia cũng không dám đi. Nô gia chỉ muốn trên con đường lưu vong này có thể sống tốt hơn một chút, hôm nay, nô gia còn chưa no, ngài sờ xem, bụng đều lép kẹp."
Thư Dư mím môi, kết quả tên quan sai kia thật sự lấy ra hai cái bánh bao trắng, "Thôi được, biết ngươi chịu ủy khuất, này, cái này cho ngươi. Nhưng mà, bánh bao này cũng không phải cho không."
"Nô gia cũng sẽ không để sai gia chịu thiệt."
Thư Dư thầm lắc đầu, những cô ả độc ác nhà họ Thư kia, ai cũng muốn đẩy nàng cho bọn quan sai áp giải. Kết quả bà di nương này của Thư gia, đã tìm được cách m谋 lợi cho mình.
Nàng cũng nhận ra, người này là thiếp của Thư gia nhị gia, Hầu thị.
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận