Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 337: Triệu Tích thế mà tại này (length: 3868)

Một lát sau, Thư Dư thu hồi tầm mắt.
Mới vừa rồi, nàng không nhận sai, hẳn là... Triệu Tích đấy chứ?
Triệu Tích thế mà ở trong này? Vậy Mạnh Duẫn Tranh đâu? Vậy nên lần trước hắn nói hai ngày nữa có việc, chính là tới chợ đen?
Triệu Tích quả thực cũng cải trang, người không quen biết đương nhiên không nhận ra hắn.
Nhưng Thư Dư đã tiếp xúc với hắn nhiều lần, bản thân cũng là người dễ cải trang, đối với lớp hóa trang có phần thô ráp của Triệu Tích, nàng hơi để ý một chút là nhận ra được.
Đặc biệt là trên người hắn còn có một mùi thuốc rất khó nhận thấy.
Thư Dư lại quay đầu nhìn lên lầu, Triệu Tích đã không thấy đâu, cũng không biết lên lầu hai hay lầu ba, càng không biết ở trong bao sương nào.
Thư Dư cũng không định nhận nhau với đối phương, nghĩ đến bọn họ lén lút tới đây, chắc là có mục đích gì đó.
Nàng dù sao cũng là đến xem, cứ yên lặng theo dõi diễn biến là được.
Thấy thời gian đấu giá sắp bắt đầu, Thư Dư nhanh chóng đi về phía đại sảnh, Đại Ngưu đã ở đó chiếm chỗ tốt.
Thấy Thư Dư tới, vội vàng nhỏ giọng nói: "Lão gia, có muốn ăn gì không ạ?"
Thư Dư liếc hắn một cái, hắn ngược lại thích nghi rất tốt với thân phận hiện tại nhỉ?
Trước mặt bọn họ có một cái bàn lớn, trên đó bày trái cây, điểm tâm và trà, rất là chu đáo.
Thư Dư lắc đầu, "Ta không ăn, ngươi nếu đói thì cứ ăn đi."
"Vạt." Đại Ngưu thật sự hơi đói, lại rất khát, chủ yếu vẫn là do khẩn trương. Vừa rồi hắn đã uống hai chén trà, điểm tâm cũng ăn hai cái.
Phải nói, những chỗ chiêu đãi các lão gia công tử nhà giàu này, đến đồ ăn cũng đặc biệt ngon, hắn lần đầu tiên được ăn những thứ tinh xảo như vậy.
Nếu có thể, hắn còn muốn lấy một ít về cho người nhà nếm thử.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, nếu thật sự mang ra ngoài, sẽ quá gây chú ý.
Đại Ngưu vuốt râu quai nón, vừa ăn vừa nhìn lên bục cao phía trước.
Thư Dư nhìn quanh vài lần, ngồi ở đây cũng khá đông người, nàng còn thấy hai ba gương mặt quen thuộc, ví dụ như Giang Nhân.
Đinh Văn Hi không ở dưới lầu, chắc là ở bao sương phía trên.
Xem ra người có tiền thật là nhiều.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bục cao phía trước truyền đến một tiếng vang.
Thư Dư tập trung chú ý, ngước mắt nhìn về phía trước, thấy một nam tử trông rất nho nhã bước lên bục, đi đến giữa đứng lại, ngước mắt nhìn lên các bao gian trên lầu, rồi lại nhìn xuống dưới, cười nói: "Hoan nghênh các vị khách quý đã đến, mọi người đường xa mệt mỏi, vất vả. Trước mặt các vị đều có trà bánh, cứ tự nhiên thưởng thức."
Hắn nói hai câu rồi dừng lại, tiếp tục nói: "Buổi đấu giá của chúng ta sắp bắt đầu, chắc hẳn các vị khách quý cũng mong chờ hôm nay có thể mua được món đồ ưng ý. Không dài dòng nữa, bây giờ xin mời mang lên vật phẩm đấu giá đầu tiên."
Người đàn ông vừa dứt lời, liền lùi sang một bên.
Chẳng mấy chốc có hai tiểu nhị bê một cái bàn lớn lên bục, sau đó bê ra một vật được phủ vải, đặt lên bàn.
Đại Ngưu đang uống trà thì dừng lại, "Bắt đầu rồi sao?"
Thư Dư gật đầu, "Ừ, bắt đầu rồi." Đúng là nhanh thật, chẳng dài dòng chút nào.
Nàng còn tưởng ít nhất cũng có nửa canh giờ dạo đầu, không ngờ vật phẩm đấu giá đầu tiên đã được mang lên.
Thư Dư không khỏi ngồi thẳng dậy, nhìn người đàn ông trên bục chậm rãi vén tấm vải đỏ trên bàn.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận