Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1879: Phan gia tính toán (length: 3914)

Thư Dư thần sắc ngưng trọng, quay đầu liền đối Hạ Duyên nói, "Đi tìm tuần tra quan sai tới đây, đem Trần Binh mang đến phủ nha, bản huyện chủ muốn cáo trạng."
"Dạ."
"Không, ta không có, đừng đi, đừng đi." Trần Binh thanh âm thê lương, hốc mắt muốn nứt ra nhìn Hạ Duyên.
Người kia đâu có thèm để ý đến hắn, cũng không quay đầu lại liền chạy đi tìm người.
Nhưng mà phía trước còn không thấy bóng dáng quan sai, lần này lại phi thường cấp tốc cùng Hạ Duyên đi tới Trần gia.
Bọn họ trước đối Thư Dư hành lễ, không nói hai lời liền áp giải Trần Binh muốn đi.
Người Trần gia kinh hãi không thôi, bám níu Trần Binh không chịu buông tay, "Sai gia, sai gia tha mạng a, lão gia nhà chúng ta không có làm những chuyện đó, hắn là bị oan uổng."
Quan sai mặt lạnh lùng, "Có phải bị oan uổng hay không, đến nha môn tự có đại nhân phán định. Các ngươi nhanh lên buông tay, cản trở quan sai phá án coi là cùng tội, các ngươi cũng muốn bị áp giải đi sao?"
Người Trần gia giật mình kêu lên, vội vàng buông tay ra.
Trần Binh khóc lóc bị hai cái quan sai lôi đi, chân hắn còn bị thương, đi một bước đều đau đến hắn mồ hôi lạnh túa ra.
Thư Dư và những người khác sau đó ra cửa, ngồi lên xe ngựa theo ở phía sau chậm rãi đi.
Người Phan gia một đám ánh mắt ngây dại, bọn họ cảm thấy xong rồi, Phan lão đại nhanh chân chạy vào hậu viện tìm cha mình nghĩ kế.
Có điều Phan lão đầu có thể có cái chủ ý gì, ông ta vốn đã bệnh nặng mới khỏi, vừa rồi nghe tiền viện ồn ào liền cảm thấy không quá thoải mái. Sau đó nghe hạ nhân nói rõ đầu đuôi sự tình, ông ta giận dữ thì càng cảm thấy đen đủi. Trần Binh đắc tội huyện chủ, nhiều năm trước lại còn làm giả văn thư quan phủ, nếu là không có chứng cứ thì thôi, nhỡ có chứng cứ thì sao? Chẳng phải sẽ bị phán sung quân lưu đày hay sao.
Phan lão đầu chỉ dặn Phan lão đại đi qua xem thử, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Phan lão đại muốn đi, đến cửa ra vào lại bị Phan lão đầu gọi trở về, ông ta châm chước lại châm chước, cuối cùng nói với con trai, "Nếu như sự tình thực sự đến mức không cách nào cứu vãn, ngươi, ngươi liền bảo muội muội ngươi cùng hắn hòa ly."
"Cha, điều này. . ."
"Điều này cái gì, chẳng lẽ lại muốn làm cả nhà Phan gia chúng ta đều bị hắn liên lụy đi vào sao?"
Phan lão đại nghĩ cũng đúng, Phan gia còn bao nhiêu người phải sống qua ngày chứ.
Hắn khẽ cắn môi, "Con hiểu rồi, cha."
Nói xong, hắn sốt ruột chạy theo.
Trong sân đã không còn người, tất cả mọi người đều theo đội ngũ quan sai hướng phủ nha đi đến.
Trên đường đông nghịt, Trần Binh trở thành tiêu điểm của mọi người, hận không thể chôn đầu xuống đất.
Người Trần gia đều theo ở phía sau, Phan thị và Trần Thu khóc nức nở, Trần Hà mặt âm trầm, cả đường đều không nói chuyện với vợ.
Mắt thấy đã sắp đến phủ nha, Trần Binh biết lại bỏ lỡ cơ hội thì không còn kịp nữa.
Hắn cố nén đau nhức xoay đầu lại, liều mạng tìm kiếm Trần Thu. Nhìn thấy con gái, hắn vội ra hiệu cho Trần Thu, bảo cô ta tìm Tuân Thịnh giúp đỡ.
Trần Thu sững sờ một chút, lập tức hiểu ra, nhanh chóng gật đầu, sau đó chạy đến bên cạnh Tuân Thịnh đang đi theo phía sau.
Tuân Thịnh thấy nàng nhất thời không biết nói gì cho phải, các bạn đồng môn lúc này nhìn mặt Trần Thu lại mang vẻ đề phòng. Thực sự là nhân phẩm của Trần Binh đáng lo, làm con gái, vị đồng môn này cảm thấy cũng không giống như vẻ bề ngoài lương thiện của nàng.
Trần Thu không để ý ánh mắt của người khác, vừa lau nước mắt, vừa thấp giọng nói, "Tuân đại ca, cầu xin huynh giúp cha ta. Ta không biết cha ta trước kia đã làm gì, nhưng dù sao đi nữa ông ấy vẫn là cha ta, ta không thể trơ mắt nhìn ông ấy gặp chuyện. Tuân đại ca, huynh xem nể tình ta đã cứu huynh, giúp ta một lần, xem như trả lại ân tình lần đó."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận