Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1319: Dừng chân hoàn cảnh (length: 3765)

Nhậm Hoài nhìn quanh một vòng, quả thực không tìm được chỗ nào có thể chê, xưởng này dù mới xây nhưng so với mấy xưởng kia của nhà họ Liêu thì tốt hơn quá nhiều.
So sánh như vậy, hắn cũng không còn mặt mũi nào để chọn đâm.
Nhưng hắn là người làm ăn, giỏi nhất chính là mở mắt nói lời bịa đặt.
"Xưởng Lộ hương quân này tốt thì tốt thật, chỉ là nhân thủ quá ít, hơn nữa trông có vẻ cũng không quá thành thạo. Sau này nếu hai nhà chúng ta hợp tác, cần hàng hóa quá nhiều, e là các ngươi làm không kịp, cung ứng không nổi a."
Thư Dư cười cười: "Việc này ngươi yên tâm, bởi vì chỉ vừa mới bắt đầu nên nhân thủ còn thiếu một chút. Nếu hai nhà chúng ta thật sự có thể hợp tác, ta sẽ lập tức tuyển thêm người. Ngươi xem xưởng của chúng ta lớn như vậy, thì biết sau này tiểu nhị chắc chắn sẽ rất đông. Chuyện này chúng tôi đã sớm có chuẩn bị, vì thế chúng ta còn xây hẳn một khu dừng chân lớn."
"Khu dừng chân?"
Thư Dư gật đầu: "Phải, ngay ở phía trước, Nhậm công tử có hứng thú đi xem một chút không?"
"Cũng được." Phía xưởng này không dễ chọn đâm, nói không chừng phía khu dừng chân kia lại có thể.
Mấy người bèn rời khỏi xưởng, đi về phía khu dừng chân.
Khu dừng chân quả thực rất lớn. Thư Dư vừa đi vừa giới thiệu: "Chúng ta cũng vì muốn để các tiểu nhị trong xưởng có thể làm việc an tâm và tận tâm hơn nên đã cố ý xây dựng nơi này. Bên trong khu dừng chân có đủ cả phòng bốn người, phòng ba người, phòng hai người và phòng đơn. Ngươi xem, hoàn cảnh không tệ chứ?"
"Phải... Rất không tệ." Nhậm Hoài thoáng sửng sốt.
Căn phòng bốn người trước mắt không phải là kiểu giường tập thể lớn mà hắn từng thấy.
Mà là bốn chiếc giường đơn, mỗi giường đều được trang bị một cái ghế và một tủ quần áo. Chính giữa phòng có một chiếc bàn lớn, trên mặt bàn thế mà còn đặt... Sách?
Sách ư? Mấy tiểu nhị đó mà cũng đọc sách sao? Hắn gần như hoài nghi mình bị hoa mắt.
Ký túc xá Thư Dư dẫn bọn hắn xem là của mấy người ở Thượng Thạch thôn, trước khi tới nàng đã được bọn họ đồng ý.
Có điều, nàng cũng không ngờ trên bàn trong gian ký túc xá này lại có sách.
Nàng nhướng mày, nhìn về phía Đại Ngưu, Đại Ngưu thừa dịp hai người Nhậm Hoài không chú ý, bèn nhỏ giọng nói: "Chẳng phải ngươi đã đề cử Nguyễn Đại Lực làm quản sự sao? Nguyễn Đại Lực nghe lời ngươi, gần đây học chữ vô cùng chăm chỉ. Mọi người thấy hắn như vậy, những ai có chí cầu tiến cũng học theo, đều mong có ngày được thăng làm quản sự."
Thư Dư sờ cằm: "Không khí này rất tốt."
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã xem xong ký túc xá. Nhậm Hoài gần như có chút thất thần đi ra ngoài.
Điều kiện ở khu dừng chân này có phải là quá tốt rồi không? So với nhà riêng của đám tiểu nhị kia có khi còn tốt hơn ấy chứ?
Thư Dư cười nói: "Nhậm công tử cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt." Hắn theo bản năng thốt ra.
Thư Dư vỗ tay: "Ngươi đã nói tốt, vậy thì tuyệt đối không sai."
Nhậm Hoài: "..." Không, ta không có ý đó.
Ai ngờ Thư Dư lại nối tiếp bằng một tiếng thở dài: "Ta vốn nghĩ, cho họ ở tốt một chút thì nhóm tiểu nhị sẽ nhiệt tình hơn, mỗi ngày tinh thần sung mãn thì làm việc cũng không qua loa. Ai ngờ lại vượt quá dự toán, khu nhà dừng chân này xây xong tốn kém không ít tiền. May mà người xây là cha ta, nên ta có thể tạm thời ghi nợ. Nhưng cũng không thể nợ mãi thế được, dù sao dưới tay cha ta cũng có cả một đám người làm việc đang chờ tiền công mà."
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Nhậm Hoài: "Nhậm công tử, các ngươi đến thật đúng lúc. Nếu chúng ta hợp tác, vừa hay có thể giải quyết được tình thế cấp bách của ta. Đương nhiên, ta nói lời này không phải để gây áp lực cho Nhậm công tử đâu nhé. Nhậm công tử cứ suy nghĩ kỹ càng, về giá cả chúng ta có thể thương lượng, chỉ cần không để ta lỗ vốn, trả được hết nợ là được rồi."
Nhậm Hoài: "..."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận