Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1833: Đối Thư Dư lọc kính có điểm đại (length: 3864)

Thư Dư nhíu mày, "Ngươi nói cái gì thế? Cái gì mà an ủi người, mời người ăn cơm?"
Lộ Tam Trúc tỏ ra hào hứng, tiến đến bên cạnh nàng nói, "Là ta nghe được trên đường, nói mấy ngày trước có người bị té ngã, ngươi đã đỡ người ta dậy, còn hỏi người ta có sao không."
Thư Dư cố gắng nhớ lại một lát rồi nhớ ra, "Đó là lúc ta đang bắt trộm, ném đồ vật trong tay ra, kết quả làm người qua đường sợ hãi, ngã lăn ra đất. Vậy thì ta phải hỏi người ta xem có bị ngã bị thương không chứ?"
Lộ Tam Trúc, "..."
"Thế còn chuyện ngươi mời người ta ăn cơm, lại còn nói ăn no mới có sức lực."
Khóe miệng Thư Dư giật giật, "Mạnh gia tiêu cục định mở rộng, mua lại mấy căn nhà phía sau, tìm mấy người thợ đến để đập thông tường. Buổi trưa, ta giúp Mạnh Hàm đi đưa cơm, nên có nói thêm vài câu, bảo họ ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức làm việc."
Lộ Tam Trúc, "Vậy, vậy còn chuyện ngươi dùng xe ngựa đưa người đi y quán thì sao?"
"Xe ngựa là của Dương lão gia, người cũng là do người của Dương lão gia đưa đi, ta chỉ tình cờ đứng cạnh xe ngựa nói chuyện với Dương lão gia thôi, chuyện này cũng thành công lao của ta à?"
Thư Dư trước giờ không hề biết, dân chúng huyện Thừa Cốc lại nhìn nàng qua lăng kính lớn như vậy, chuyện tốt gì cũng gán lên người nàng.
Nàng có làm gì đâu, mà hình tượng đã cao lớn đến thế rồi sao?
Lộ Tam Trúc tặc lưỡi hai tiếng, "Vậy nên cũng không thể trách ta không liên tưởng Văn An huyện chủ với ngươi được, người mà bọn họ nói và A Dư ta quen biết căn bản không phải cùng một người."
Thư Dư, "Ngươi vừa rồi còn nói rất giống ta kia mà."
Lộ Tam Trúc, "..." Hắn vội bước nhanh lên trước hai bước, chỉ vào sân viện phía trước nói, "Đây là phòng dành cho khách sao? Cho chúng ta ở đúng không, ta chọn phòng trước đây."
Đại Bảo đang thì thầm với Thư Duệ và Nhị Ngưu phía sau nghe thấy vậy, lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng đuổi theo, "Cha, con chọn trước."
Những người khác im lặng nhìn hai cha con họ.
Thư Dư đỡ lão thái thái vào phòng ngồi xuống, cuối cùng cũng có dịp hỏi lý do bọn họ đến đây, "Sao mọi người lại đến vào lúc này? Vậy chẳng phải là đón Tết ngay trên đường đi sao?"
Lão thái thái liền chỉ vào ba thiếu niên nhỏ, "Còn không phải vì bọn chúng sao, nói là muốn ra ngoài rèn luyện, lại đúng lúc định đi lên phía bắc. Nghĩ đến ngươi đang ở phủ Trường Kim, nên quyết định chọn nơi này làm điểm đến. Thế thì bọn chúng đã đến tìm ngươi, ta cũng đi cùng luôn."
Thư Dư, "..." Sao mối quan hệ nhân quả này nghe có gì đó là lạ?
Mọi người, "..." Nói dối mà không chớp mắt sao?
Lộ Tam Trúc xem xong mấy gian phòng, đi ra vừa hay nghe được câu này, suýt nữa thì hộc máu, "Nương, thân là trưởng bối, nói chuyện phải cẩn thận chứ."
"Ta chỗ nào không cẩn thận?"
Lộ Tam Trúc không đôi co với bà, mà nói thẳng với Thư Dư, "Bà nội ngươi nhận được thư của ngươi, biết đã tìm được di mẫu, hơn nữa còn đang ở huyện Thừa Cốc. Trong lòng bà mừng lắm, căn bản không chờ nổi đến sang năm ngươi đưa người về, nên mới sốt sắng nằng nặc đòi qua đây."
Lão thái thái lườm hắn một cái.
Thư Dư dở khóc dở cười, nàng sao lại thấy tính tình lão thái thái cũng bắt đầu trở nên hoạt bát giống tam thúc vậy.
Vẫn là Lộ Nhị Bách, sau khi uống một ngụm trà, mới nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Tháng Chạp năm ngoái, Văn phu tử nói, đệ đệ của ngươi cũng đến lúc thích hợp ra ngoài học hỏi kinh nghiệm rồi. Nếu điều kiện cho phép, ra ngoài mở mang kiến thức sẽ tốt cho nó. Ta với mẹ ngươi liền nghĩ, con trai mà, sớm muộn gì cũng phải tự mình gánh vác, nên định bảo Ứng Đông dẫn nó đi loanh quanh các phủ thành gần đây."
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận