Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1722: Nguyên Quý không có việc gì (length: 4059)

Mạnh Kỳ liên tục gật đầu, "Đưa trở về, hắn không có việc gì."
Buổi sáng sau khi hắn và Mạnh Duẫn Tranh tách ra, liền lập tức đưa Nguyên Quý đang hôn mê đến nhà y quán quen thuộc kia.
Đúng như Mạnh Duẫn Tranh suy đoán, quân tuần tra trong thành kỳ thực không nhiều, hẳn là có một số người đã theo lối vào mật đạo đi chợ đen, làm giặc cỏ.
Cho nên dọc đường Mạnh Kỳ đều không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, hắn rất quen thuộc đường ngang ngõ tắt trong thành, bởi vậy rất thuận lợi đưa Nguyên Quý đến nơi cần đến.
Nhà y quán kia luôn có quan hệ tốt với Mạnh gia, lại là bạn tốt với Mạnh tiểu thúc.
Những tiêu sư của Mạnh gia tiêu cục khi luyện võ hoặc áp tiêu, trên người thường xuyên mang thương tích, vì thế cứ cách hai ba hôm họ lại đến nhà y quán này tìm vị Mễ đại phu này.
Thấy Mạnh Kỳ mang theo một người bị thương nặng đi vào, Mễ đại phu theo bản năng hỏi một câu.
Nhưng Mạnh Kỳ không nói nhiều, chỉ đơn giản kể lại vết thương của Nguyên Quý.
Mễ đại phu là người hiểu chuyện, biết hắn không nói, khẳng định là có điều bất tiện. Trước đây các tiêu sư khi đi áp tiêu bị thương, về cơ bản đều giữ kín chuyện xảy ra trên đường.
Gần đây không khí trong huyện thành căng thẳng, Mạnh gia lại bị giặc cỏ tập kích, Mạnh tiểu thúc còn vì thế mà mất tích. Bởi vậy Mễ đại phu liền cho rằng giặc cỏ lại gây chuyện với Mạnh gia, vết thương của Nguyên Quý cũng vì thế mà ra.
Ông liền yên lặng xử lý vết thương cho Nguyên Quý, bất quá thuốc trị thương của Mạnh Duẫn Tranh rất hiệu quả, Mễ đại phu cũng chỉ hỗ trợ băng bó đơn giản mà thôi.
Đến trưa, Nguyên Quý tỉnh lại.
Vừa dậy hắn liền muốn trở về, nhà còn có người đang đợi hắn. Phương bà bà thấy hắn hai ngày hai đêm không về, khẳng định rất lo lắng, bà ấy thân thể vốn đã không tốt, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
Thế nhưng bên ngoài còn có quân tuần tra, Nguyên Quý lại bị thương, hắn và Phương bà bà còn đang tá túc tại nhà người khác. Lỡ như người nhà ấy đi báo quan, bọn họ sẽ thêm rắc rối.
Cuối cùng không còn cách nào, Mạnh Kỳ tự mình đi tìm Phương bà bà.
May mà hắn đi, Phương bà bà đợi hai ngày không thấy Nguyên Quý trở về, vốn đã sốt ruột như lửa đốt, nếu không phải người nhà mà bà tá túc ngăn cản, bà đã muốn đi báo quan rồi.
Mạnh Kỳ vốn không định nói chuyện Nguyên Quý bị thương, nhưng Phương bà bà hình như không dễ lừa gạt, hắn chỉ đành nói sơ qua tình hình với bà, tuy không nhắc đến chuyện giặc cỏ, nhưng bà ấy vẫn rất lo lắng.
Sau đó Phương bà bà muốn đi chăm sóc Nguyên Quý, Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Phương bà bà kiếm cớ với gia đình mình tá túc, sau đó cùng Mạnh Kỳ đi đến y quán.
Hiện tại Phương bà bà đang ở y quán trông nom Nguyên Quý, Mạnh Kỳ ở một lúc, thấy bên kia không có việc gì, liền quay về Mạnh gia tiêu cục.
Mạnh Duẫn Tranh nói Hoàng tướng quân sẽ đến Thừa Cốc huyện trong hai ngày này. Mạnh Kỳ sợ mình bỏ lỡ, liền cứ chờ ở tiêu cục.
Nhưng mãi đến tối, hắn vẫn không đợi được người.
Ban đêm Mạnh Kỳ ngủ không yên, đến canh năm liền tỉnh dậy, sau đó thế nào cũng không ngủ lại được.
Sau đó hắn dứt khoát rời khỏi Mạnh gia, quay lại tòa nhà lớn bỏ hoang này, không ngờ lại thật sự đợi được Mạnh Duẫn Tranh.
Cho nên kỳ thật hắn đến đây mới chỉ một canh giờ.
Mạnh Kỳ nói, "Ta vốn rất cẩn thận, sợ gặp quân tuần tra trên đường, kết quả phát hiện chẳng có ai, bọn họ căn bản không tuần tra."
Trước kia lúc chưa có giặc cỏ và lệnh giới nghiêm ban đêm, trên đường còn thỉnh thoảng có người tuần tra. Bây giờ ngược lại chẳng thấy bóng người nào, nghĩ đến Mạnh Kỳ còn thấy hơi buồn cười.
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận