Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 842: Tại chỗ hành hung (length: 3772)

"Lang băm, trả mạng mẹ ta đây."
Tay của nam tử hơi run rẩy, nhưng vẫn kiên định dùng sức vung về phía trước.
Lưỡi đao lóe hàn quang, thẳng tắp đâm về phía lão đại phu ở trước mặt.
Lão đại phu tuổi tác đã cao, không tránh kịp, trực tiếp bị đâm một đao.
Nhưng mà nam tử còn không chịu bỏ qua, rút đao ra rồi lại đâm thêm một đao nữa.
Tam Nha đang đứng ngay cạnh cái bàn, lúc lưỡi đao kia rút ra mang theo những giọt máu đỏ tươi, có mấy giọt cứ thế rơi lên mặt nàng.
Tiểu cô nương cả người đều sững sờ.
Thư Dư cách nàng khoảng năm sáu mét, thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ thất sắc, hét lên: "Tam Nha!!"
"A..." Hiện trường lập tức vang lên tiếng hét chói tai, bệnh nhân bên cạnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng xô đẩy nhau chạy ra ngoài.
Cú đẩy này khiến mấy người trực tiếp va phải người nam tử cầm đao kia.
Nam tử vốn còn muốn tiếp tục đâm đao vào người lão đại phu, lúc này ngược lại lại không đâm được nữa. Hắn thẹn quá hóa giận, oán hận những người ngăn cản hắn báo thù này, quay người liền đâm về phía những người bên cạnh.
Ngay lập tức, mấy người đứng bên cạnh hắn đều bị thương, hiện trường càng trở nên hỗn loạn.
Tam Nha dáng người nhỏ bé, bị xô đẩy đến đứng không vững, 'xoạch' một tiếng ngã sấp xuống đất.
Nhưng cũng vì vậy, nàng ngược lại tránh được lưỡi đao đang vung qua trên đỉnh đầu mình, thoát được một kiếp.
Thư Dư sợ đến tim muốn nhảy cả ra ngoài, nàng muốn đi qua đó, nhưng lại bị người cản lại, căn bản không thể đến gần. Rõ ràng chỉ cách mấy bước chân, mà lại phảng phất như cách cả một trời một vực.
Mắt thấy Tam Nha vóc dáng nhỏ bé sắp bị đám đông giẫm đạp đến nơi, nàng chẳng thèm để ý đến người khác nữa, dùng hết sức mạnh đẩy văng những người cản đường phía trước, cuối cùng cũng đến được trước mặt Tam Nha.
Đẩy người bên cạnh ra, Thư Dư ôm lấy Tam Nha, vội vàng hỏi: "Tam Nha, có sao không?"
Vừa nói, nàng vừa vội vàng bế Tam Nha lên định rời đi.
Ai ngờ tên côn đồ cầm đao kia sau khi làm bị thương mấy người, xung quanh nhất thời không ai dám tiến lên, tạo thành một khoảng trống. Trong y quán này vốn cũng có hộ vệ, nhưng lúc này đều bị những bệnh nhân khác đang cố chen lấn chạy ra ngoài chặn lại, không qua được.
Nam tử thấy không còn ai cản trở mình, liền định quay lại tìm lão đại phu đang ngã trên mặt đất để tiếp tục hành hung.
Đúng lúc này, Thư Dư đang ôm Tam Nha muốn rời đi, lại vô tình chắn ngay trước mặt nam tử.
Nam tử đã giết đỏ cả mắt, cũng không quan tâm người trước mặt là ai, cầm đao liền đâm về phía người Thư Dư.
Tam Nha mở to mắt nhìn, hét lên: "Nhị, nhị tỷ!!"
Thư Dư đột nhiên quay đầu lại, tay vẫn đang ôm Tam Nha, một chân đã nhanh chóng đá ra, trực tiếp đá vào cánh tay đang đâm tới của nam nhân.
Cổ tay nam tử bị đau, nắm không chắc con đao, khiến nó rơi xuống đất trượt đi xa hai mét.
"Ngươi, ngươi cũng tới cản trở ta, ta giết ngươi." Nam nhân mắt đỏ ngầu, không có đao thì hắn còn có nắm đấm, một tiểu cô nương đang ôm hài tử trước mặt, hắn căn bản không coi vào đâu.
Thư Dư mặt lạnh lùng, lúc hắn xông tới thì hơi nghiêng người, quay lại tung thêm một cước nữa.
Vì trong ngực còn đang ôm Tam Nha, hành động của Thư Dư ít nhiều bị hạn chế, nam tử chỉ loạng choạng về phía trước một chút, không bị đá ngã.
Hắn đứng vững lại rồi lại xông tới, Thư Dư bực mình, quay đầu hét lên với mọi người: "Hắn tay không còn đao nữa rồi, còn không mau bắt hắn lại!"
Người bên cạnh lúc này mới sực tỉnh, đúng vậy, hắn tay không còn hung khí nữa thì bọn họ còn sợ gì?
Lập tức có ba bốn nam nhân xông tới, chắn trước mặt Thư Dư, ba chân bốn cẳng khống chế nam nhân lại rồi dùng dây thừng trói chặt, còn có người vội vàng nhặt con đao kia mang đi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận