Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 741: Bị thương con thỏ (length: 3774)

Thư Dư chỉ vào con thỏ, "Cho ta sao?"
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta săn được nhiều mồi lắm, chia ra rồi thì con thỏ rừng này sẽ cho ngươi."
Từ khi Phương Hỉ Nguyệt cùng Mã Lộc bọn họ hợp thành một đội, ngày nào cũng thu hoạch rất nhiều.
Nhưng bọn họ không giống Thư Dư, cứ đến giờ Mùi là đã về, đội ba người nhiều, nhu cầu mồi cũng nhiều.
Bọn họ khác với Thư Dư, khi đó Thư Dư chỉ cần đủ mồi là về nhà, thứ nhất là để nghỉ ngơi, thứ hai cũng để lão thái thái yên tâm.
Lúc ấy Phương Hỉ Nguyệt cũng lo lắng Phương phụ bị thương nặng, nên về sớm cũng là đương nhiên.
Hiện giờ thì khác, Phương phụ đã khỏe gần như hoàn toàn, gánh nặng trong nhà lập tức nhẹ đi rất nhiều. Phương Hỉ Nguyệt cùng Mã Lộc muốn chuẩn bị nhiều mồi hơn, họ có thể để dành, đến lúc đó mang lên phủ thành bán, đổi chút tiền tiêu.
Vì vậy mà ba đội người cơ bản đều phải chờ đến chiều tối mới về.
Thư Dư cũng không khách khí với Phương Hỉ Nguyệt, nói lời cảm ơn, rồi để con thỏ vào sọt bên cạnh tiếp tục làm việc.
Chờ đến đội khai hoang cũng về, Thư Dư làm xong việc, lúc này trời cũng nhá nhem tối mới trở về nhà.
Vừa vào sân đã thấy Tam Nha đang ngồi dưới mái hiên chờ nàng.
Thư Dư vẫy tay với nàng, "Tam Nha, con thỏ này cho ngươi."
Tam Nha vui vẻ chạy đến, vội vàng nhận lấy con thỏ.
"Con thỏ này còn sống, cho ngươi nuôi hai ngày."
"Yên tâm đi nhị tỷ, ta sẽ trông nó, ta..." Tam Nha đang nói thì đột nhiên dừng lại, kinh ngạc cúi đầu xem con thỏ, "Nhị tỷ, nó hình như bị thương."
"Hả?" Thư Dư tiến lại xem, quả đúng là thế.
Lúc nãy nàng không để ý kĩ, bị Tam Nha nhắc mới phát hiện chân con thỏ xám xịt, dơ dáy có vết máu.
Tam Nha đau lòng vuốt chân thỏ, nói với Thư Dư, "Nhị tỷ, ta muốn chữa thương cho nó, chờ thỏ lành rồi, chúng ta ăn được không?"
Thư Dư, "..."
Nàng nhìn Tam Nha có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khó khăn gật đầu, "Tùy ngươi quyết định."
Tam Nha lập tức vui vẻ ôm con thỏ đi.
Thư Dư xoa xoa trán, đi tìm Triệu Tích.
Mạnh Duẫn Tranh đã đi rồi, nàng muốn biết chuyện gì chỉ có thể tìm hắn.
Mạnh Duẫn Tranh và Thư Dư dù đã đâm thủng lớp giấy mỏng kia, lão thái thái trong nhà cũng biết rồi. Nhưng chính vì vậy, hắn càng không thể ở lại đây lâu, lại càng không thể ở nhà họ Lộ.
Triệu Tích hiện giờ là Lộ Đại Ngưu nhà họ Lộ, nhưng hắn không phải.
Trước kia Mạnh Duẫn Tranh còn đang tìm Đông Thanh quan chủ, hiện tại đã bàn xong việc chờ nàng ở Hắc Thường huyện, nên hắn không đi lung tung nữa, dứt khoát ở lại huyện thành.
Sau khi về đến huyện thành, hắn đã thuê một cái tiểu viện ở đối diện hẻm nhà của Lộ Nhị Bách.
Ở gần, cũng tiện chăm sóc nhau.
Thư Dư hỏi Triệu Tích, "Chuyến này đi có thu hoạch gì không?"
"À, ngươi nói chuyện hộ vệ à? Đã tra ra rồi, đúng là Cung gia sắp xếp đến bên Thành đại nhân. Chuyện này chúng ta đã báo cho Thành đại nhân rồi. Tiếp theo xử lý thế nào là việc của Thành đại nhân, chúng ta không nhúng tay vào."
Dù sao thì Thành đại nhân trông cũng rất giận dữ, sao có thể không giận được chứ? Lần này ông ta ra ngoài, những người đi theo bên cạnh đều là người thân cận.
Kết quả có một người lại là do Cung gia sắp xếp, Cung Khâu đúng là giỏi, ở kinh thành muốn làm gì thì làm, còn đưa tay đến phủ Lâm Chương, đè đầu ông ta mà, Thành đại nhân hận không thể chém chết hết cả nhà Cung Khâu.
Thư Dư hỏi, "Tên của người hộ vệ kia là gì?"
"Thành Đổng." Triệu Tích kỳ lạ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Sao, ngươi biết sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận