Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 07: Muội muội bị gọi sửu bát quái (length: 3882)

Đứa bé kia mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp, lại ngắn lại nhỏ, cổ tay, mắt cá chân đều lộ ra, quần áo lại rất bẩn, chắc là bị ngã bẩn, tóc tai cũng rối bù.
Mấy đứa trẻ đã chạy về phía nàng, vây quanh nàng vừa la hét vừa nhảy nhót.
"Đồ xấu xí, đồ ăn mày, đồ đáng thương, không có cơm ăn, té một cái, đồ mặt rỗ, lớn lên sau, không ai lấy. Ha ha ha ha ha."
Cô bé bị chúng vây chặt giữa, tiến không được lùi không xong, cúi gằm mặt, cắn chặt răng mới không khóc thành tiếng, hai tay che kín mặt, đứng tại chỗ luống cuống hết cả lên.
Hoảng loạn quá, chân trái vấp chân phải, xoạch một tiếng lại ngã sấp xuống.
Lũ trẻ cười vang, "Xem nó ngã kìa, ngày nào cũng ngã. Mẹ ta nói nó chân cẳng không tốt, giống cha nó, sau này sẽ biến thành người què."
Cô bé rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà khóc lên, chỉ là tiếng khóc bị nén xuống rất thấp.
Chốc lát sau, lại nhanh chóng bò dậy, vội vàng gom những cây heo thảo bị rơi vãi trên đất bỏ lại vào gùi.
Nếu không nhanh, sẽ bị chúng nó giẫm nát, vậy hôm nay coi như công cốc.
Mặt vẫn còn nước mắt, cô bé tay cũng không dám dừng.
Đang nhặt thì, trước mặt xuất hiện một đôi tay trắng nõn, giúp nàng gom heo thảo, bỏ vào gùi.
Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Thư Dư.
Đây là ai? Chị gái đẹp quá, giống như tiên nữ vậy.
Lúc này cô bé mới nhận ra, tiếng chế giễu bên tai không biết từ lúc nào đã biến mất, những đứa trẻ ban nãy vây quanh chặn đường nàng lúc này đều đứng tít xa xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lúc này Thư Dư đến gần cô bé, mới phát hiện trên mặt nàng có một vết sẹo.
Vết sẹo cũng không lớn lắm, chỉ là nàng quá gầy, sắc mặt vàng vọt, nên càng làm cho vết sẹo kia lộ rõ.
Chẳng trách bọn chúng gọi nàng là đồ xấu xí.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, cô bé vội cúi đầu, theo bản năng lấy tóc che đi, muốn che giấu vết sẹo đó.
Thư Dư lại mỉm cười nói, "Đừng lo, ta hồi nhỏ trên mặt cũng bị sẹo, lớn lên là hết."
Cô bé ngơ ngác, "Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật, ngươi xem mặt ta có phải rất sạch sẽ không?"
Kiếp trước Thư Dư trên mặt quả thật có sẹo, nàng lớn lên rất xinh đẹp. Đại lão của tổ chức kia tuy rằng đã đến trạng thái tu thân dưỡng tính, nhưng nếu gặp cô gái nào cảm thấy hứng thú, cũng sẽ tìm mọi cách chiếm được.
Thư Dư muốn báo thù, nhưng không muốn dùng cách này. Trở thành tâm phúc của đại lão còn đáng tin hơn nhiều so với làm một người phụ nữ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Cho nên nàng đã tự rạch một nhát lên mặt mình, hủy hoại dung nhan.
Đại lão ban đầu thấy nàng cái bộ dạng này thì tự nhiên không muốn giữ nàng lại bên cạnh, nhưng Thư Dư lại rất có năng lực. Yêu cầu của đại lão dù khắt khe đến đâu, người thường cũng khó mà đáp ứng được hết những đòi hỏi trong công việc của hắn. Thư Dư học gì cũng nhanh, làm gì cũng vừa ý hắn. Một mình nàng có thể làm việc bằng mười người, mà đại lão lại không thích có quá nhiều người xung quanh.
May là hắn đã ở ẩn, không cần xuất hiện trước công chúng. Thêm vào đó, Thư Dư trang điểm và làm tóc kỹ càng, vết sẹo trên mặt vẫn có thể che được.
Chỉ có điều đại lão vẫn canh cánh trong lòng về vết sẹo đó, bắt nàng đi bệnh viện xóa sẹo. Trớ trêu thay, Thư Dư lại bị dị ứng với một loại thuốc nào đó trong thuốc xóa sẹo cao cấp, vết sẹo không những không nhỏ đi mà ngược lại còn có xu hướng lan rộng.
Đại lão cũng đành bỏ mặc, nhưng Thư Dư lại rất tâm đắc với thành phần và cách chế tạo của loại thuốc xóa sẹo đó.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận