Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 304: Ngươi tứ cô ra sự tình (length: 3820)

Thư Dư gật đầu, ngồi xuống dưới mái hiên nhà.
Vừa uống được hai ngụm nước, Lộ Đại Tùng cùng Đại Ngưu liền trở về.
Nhìn thấy Thư Dư, hai người cũng ngẩn người một chút, "A Dư sao lại đến đây?"
"Ta về lấy chút đồ." Thư Dư đứng dậy, "Ta nghe Lan Hoa nói, hai mẫu đất của tam thúc muốn cho thuê? Thế nào rồi?"
Lộ Đại Tùng thở dài một hơi, lắc đầu.
Đại Ngưu đã bưng một chậu nước ra, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, úp úp mở mở nói, "Ruộng của tam thúc không tốt lắm, đối phương ép giá thuê, chúng ta liền không đồng ý."
Với cái đức hạnh của Lộ Tam Trúc, trồng cái gì cũng đều ba ngày thả lưới hai ngày đánh cá, ruộng đó có thể trồng tốt mới lạ.
Mặc dù trước khi đi hắn nói, tiền thuê không cao cũng không sao.
Nhưng Lộ Đại Tùng là anh cả, vẫn không vui lòng khi em trai mình chịu thiệt.
Lộ Đại Tùng cũng rửa mặt, "Ta nghĩ, hai ngày này ta với Đại Ngưu đi thu dọn lại ruộng của nó một chút, xem cho chỉnh tề hơn, tiền thuê cũng có thể tăng lên."
Lời hắn vừa dứt, Lý thị liền đi ra.
"Còn thu dọn ruộng cho nó? Ngươi đúng là thích lo chuyện bao đồng, người ta đều đi lên thành hưởng phúc, mình còn chẳng quan tâm, còn ngươi thì lại để ý quá. Nhà mình bao nhiêu việc, cũng không thấy ngươi lo lắng cho nhà mình."
Lộ Đại Tùng cau mày, trước mặt cháu gái mà Lý thị không kiêng dè như vậy thực sự làm hắn mất mặt.
Hắn liền trầm mặt xuống, "Ngươi lảm nhảm cái gì? Thu dọn một chút cũng chẳng mất đến nửa ngày, có gì mà tính toán? Lúc anh em nhà mẹ ngươi cần giúp đỡ, ta chẳng phải không nói hai lời liền vác cuốc đi ngay sao?"
"Anh em nhà mẹ ta là có qua có lại, lúc nhà ta bận thì họ cũng đến giúp. Còn hai đứa em trai nhà ngươi đâu? Khi nào thì giúp được ngươi? Có khó khăn thì tìm đến ngươi, có chỗ tốt thì chưa bao giờ nghĩ đến ngươi."
"Ngươi thật là không biết lý lẽ." Chẳng phải là lão tam vì cứu Lan Hoa mà suýt chết chìm sao? Lão nhị lúc còn khỏe cũng đã giúp họ không ít, đồ dùng mộc trong nhà cũng toàn là do hắn làm.
Cũng bởi vì không đến giúp việc nhà, mà liền cảm thấy không bằng anh em nhà mẹ nàng?
"Ta không biết lý lẽ, là chính ngươi bất công." Lý thị càng tức giận.
Thấy hai người sắp cãi nhau, Thư Dư bước lên hai bước ngăn lại nói, "Đại bá, đại bá nương, hay là chuyện này hai người cứ từ từ bàn bạc, con xin phép đi trước ạ?"
Lộ Đại Tùng trên mặt hơi khó xử, "A Dư à..."
Hắn vừa định nói gì đó, thì cửa viện đột nhiên bị người "bộp bộp bộp" đập vang.
Đại Ngưu đứng gần đó, mau chóng chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một người phụ nữ trong thôn đứng bên ngoài liền vỗ đùi, thở phì phò nói, "Đại Tùng à, xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi, tứ muội nhà ngươi gặp chuyện rồi, mau đi xem thử đi."
Sắc mặt Thư Dư khẽ biến, quả nhiên xảy ra chuyện sao? Hồ Lợi kia có phải cũng vì chuyện này mà đến không?
Nàng nhanh chân bước lên trước, đứng trước mặt người phụ nữ đó hỏi, "Tứ cô của ta gặp chuyện gì?"
Người phụ nữ nhìn thấy nàng thì ngẩn người, lập tức nói, "Người ở nha môn chạy đến Đại Nhứ thôn muốn bắt Tứ Hạnh, giờ cả nhà họ Viên đều nháo nhào lên."
"Cái gì?"
Người nhà họ Lộ đều hốt hoảng, ngay cả Lý thị cũng không dám nói gì thêm.
Thư Dư lập tức đi ra ngoài, Đại Ngưu liền đuổi theo.
Lộ Đại Tùng cùng Lan Hoa chậm một bước, cũng vội vã đuổi theo.
Lý thị ở đằng sau gọi với theo hai tiếng, không gọi được người quay về, chỉ có thể dậm chân, khóa cửa nhà rồi đuổi theo.
Người phụ nữ trong thôn còn chưa nói xong lời thì đã thấy cả nhà đều chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ có thể thở dài một tiếng, quay người đi kể chuyện cho người khác.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận