Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1765: Người chết nợ tiêu (length: 3870)

Cũng có thể là, nếu Đào thị không nhận thức rõ ràng, thì dù không hòa ly, ảnh hưởng tới hai đứa trẻ cũng không thể xem thường.
Tóm lại... là phải có lựa chọn.
Chỉ là lời của Mạnh tiểu thúc lại như đòn cảnh cáo giáng xuống Đào thị, khiến nàng toàn thân cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, thần sắc đờ đẫn.
Những năm qua, Đào thị tuy không đến mức làm mưa làm gió, nhưng ở Mạnh gia cũng trước nay đều là nói một không hai.
Hơn nữa vì Mạnh gia điều kiện tốt, lúc về nhà mẹ đẻ cũng là người được nâng niu, cuộc sống của nàng trôi qua vô cùng thuận lợi.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, chính trượng phu của mình sẽ nhắc tới hai chữ "Hòa ly" với nàng.
Đào thị hai chân mềm nhũn, người liền ngồi sụp xuống đất, nước mắt ba tháp ba tháp rơi xuống, "Đương gia, ngươi, ngươi, ta, ta..."
Bờ môi nàng run rẩy, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể nói thành lời.
Mạnh tiểu thúc thở dài một hơi, nhìn về phía Mạnh Kỳ cùng Mạnh Hàm cũng đang kinh ngạc mờ mịt, "Các ngươi đỡ nương các ngươi ra ngoài đi, để nàng yên tĩnh lại một chút, từ từ suy nghĩ, nghĩ thông suốt rồi chúng ta lại nói chuyện."
Mạnh Hàm hốc mắt hoe đỏ, nàng không muốn cha mẹ hòa ly, chuyện này rõ ràng là cữu cữu sai, là ông ngoại sai, nàng cho dù ngày thường có oán hận nương mình bất công và cả tin thế nào, cũng không muốn gia đình này thật sự tan vỡ.
Thư Dư kéo nàng một cái, "Trước đỡ nương ngươi ra ngoài đi." Nàng cảm thấy, Mạnh Kỳ và Mạnh Hàm hai người cũng cần thời gian chuẩn bị tâm lý, tiêu hóa cái tin tức này.
Mạnh Hàm lau nước mắt, bước tới đỡ Đào thị dậy.
Đào thị gần như bị hai nhi nữ nửa ôm nửa kéo ra ngoài, Mạnh Kỳ đưa nàng vào nghỉ ở phòng ngủ sát vách.
Bọn họ lặng lẽ ở bên cạnh Đào thị, ba người đều không nói lời nào, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Đào thị đi rồi, Trương thị vẫn còn ở đây.
Nghe được hai chữ hòa ly, nàng cũng khó có thể tin.
Sự việc phát triển vượt ngoài dự liệu của nàng, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, Trương thị bây giờ rất muốn trốn khỏi đây.
Nhưng Mạnh tiểu thúc đã nhìn về phía nàng, "Những lời ta vừa nói, chắc các ngươi đều nghe thấy cả rồi. Vốn dĩ theo tính tình của ta, Đào Phi Lập bán đứng ta, cho dù hắn là tiểu cữu tử của ta, ta cũng sẽ tìm hắn tính sổ cho ra lẽ. Nhưng hắn... chết rồi."
Trương thị bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Nàng vừa nghe được cái gì, Mạnh Khoan chính miệng nói, nói chồng nàng chết ư?
Mặc dù những lời tương tự nàng đã từng nghe ở Mạnh gia tiêu cục, nhưng nàng vẫn luôn khăng khăng cho rằng đây là Lộ Thư Dư cố ý nói ra để chọc tức nàng, nàng căn bản không tin.
Nhưng, nhưng tại sao ngay cả Mạnh Khoan cũng nói như vậy?
Trương thị và Đào Cầm hai người gần như cuống quít đứng dậy, loạng choạng xông vào trong phòng.
Mạnh Bùi trực tiếp ngăn họ lại, Mạnh tiểu thúc tiếp tục nói, "...Người chết nợ tiêu, chuyện này coi như dừng ở đây, chỉ hy vọng sau này các ngươi gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng đừng tìm đến Mạnh gia nữa, chúng ta..."
"Ngươi đang lừa ta!" Trương thị hét lớn cắt ngang lời hắn, "Ngươi đang lừa ta, hắn cha sao lại chết được, hắn chết như thế nào? Hắn chết rồi chúng ta phải làm sao? Mẹ con ta phải làm sao?"
Mạnh tiểu thúc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Trương thị, bình tĩnh nói, "Hắn bị dọa vỡ mật, chết rồi."
"Rầm" một tiếng, trong phòng sát vách vang lên tiếng va chạm, mọi người theo bản năng quay đầu lại, biết đó là Đào thị đang nghỉ ở phòng sát vách đã nghe được lời nói bên này.
Thư Dư nghĩ, căn phòng bên này cách âm thật sự quá tệ.
Nàng đứng dậy đi về phía phòng sát vách, quả nhiên nhìn thấy cả người Đào thị ngã từ trên ghế xuống, nằm trên mặt đất đã bất tỉnh, Mạnh Kỳ chạy ra ngoài gọi Mễ đại phu.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận