Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1123: Hâm mộ Diêu Thiên Cần (length: 3986)

Sau lưng, Chúc mụ mụ hơi cúi thấp đầu, nghĩ thầm: Không phải đã sớm tới rồi sao? Còn đi cùng chuyến thuyền với đám người đường thiếu gia nữa.
Không chỉ vậy, ngày thứ hai liền đến phủ, chỉ là bị đường thiếu gia đuổi đi rồi.
Chúc mụ mụ lặng lẽ nhìn về phía Thư Dư, cũng không biết nàng có cáo trạng với lão gia không.
Thư Dư không định cáo trạng, chuyện này có lẽ không cần nàng nói, Diêu phu nhân tự nhiên sẽ nói với Diêu Thiên Cần.
Bởi vậy nàng chỉ cười gật đầu: "Đúng là ta đã đến được một thời gian, chỉ là dạo này kinh thành hơi loạn, nên ta ít khi ra ngoài."
Diêu Thiên Cần không tán thành: "Bên ngoài loạn, ngươi lại càng nên tới nhà ta mới phải. Ngươi ở kinh thành này chưa quen cuộc sống nơi đây, tới nhà ta cũng có thể được chiếu cố."
Vừa dứt lời, hắn lại nghĩ đến trong nhà còn có đường chất và đường chất nữ đang ở, lại nhíu mày.
Thôi vậy, nếu để A Dư vào ở trong nhà, e rằng cũng không được yên tĩnh.
Hắn không nhắc lại chuyện đó, ngược lại hỏi: "Vậy những ngày này ngươi ở đâu? Khách sạn? Ở bên ngoài không gặp phải chuyện gì chứ?"
"Không có, ta vừa đến kinh thành thì gặp được Kinh phu nhân của Đại Lý tự. Trước đây ta từng gặp Kinh phu nhân một lần, nàng mời ta đến Kinh phủ làm khách. Sau đó ta liền ở tại Kinh phủ."
Diêu Thiên Cần: "..."
Hắn dừng bước, ngẩn người.
Gặp Kinh phu nhân một lần? Sau đó liền ở lại Kinh phủ?
Kinh đại nhân và Kinh phu nhân kia đâu phải người tốt bụng tùy tiện thu lưu người lạ đâu, làm khách thì được, nhưng ở lại qua đêm đã khó, huống chi là ở lâu như vậy.
Hắn không khỏi nhìn về phía Thư Dư, thở dài cảm khái: "A Dư quả nhiên không phải người bình thường."
Đi đến đâu cũng có thể xoay xở được, tới nơi nào cũng không lo không có người trông nom.
Thư Dư nhìn ánh mắt có chút hâm mộ của Diêu Thiên Cần, nhất thời lại không nói nên lời.
Ừm, nàng quên mất, Diêu bá bá nếu nhìn từ một góc độ khác, thuộc kiểu người "xã khủng".
Nàng không nhịn được bật cười, hai người vừa nói chuyện cũng đã sắp đến cửa chính sảnh.
Mà lúc này bên trong chính sảnh, đã có không ít người tới.
Diêu phu nhân và Khang thị nghe nói vị cô nương lần trước lại đến, nên cố ý ở đây chờ.
Ai ngờ chờ chưa được bao lâu, đường chất Diêu An và đường chất nữ Diêu Hồng cũng tới. À, không chỉ có bọn họ, còn có biểu tỷ của Diêu Hồng là Vương Gia Nghi.
Người hầu nhà họ Diêu không nhiều, nhưng lúc đám người Diêu An tới lại tự mang theo bảy tám người hầu, trông ra dáng lắm.
Những người hầu này không chỉ hầu hạ bên cạnh chủ tử, mà còn để mắt đến động tĩnh trong phủ.
Đấy, Thư Dư vừa tới, ba người Diêu An liền nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Tuy rằng lúc ở cổng, huynh muội Diêu An thấy Thư Dư rời đi cùng Kinh phu nhân, nhưng bọn họ vẫn không cho rằng người này có bối cảnh hay chỗ dựa gì.
Nếu không, nàng ra ngoài, sao bên cạnh lại chỉ có một tiểu nha đầu không biết quy củ hầu hạ chứ?
Còn nói là vì thời gian gấp gáp nên không đặt được phòng tốt trên thuyền, lời này thật quá nực cười.
Nếu thật là tiểu thư nhà danh giá, đi xa đều sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa từ sớm.
Cho dù là cô nương nhà bình thường, cũng không đến nỗi ra ngoài lại tùy tiện sơ sài như vậy.
Huống chi là người nhà khá giả một chút, đều không thể chịu đựng việc chen chúc ở khoang thuyền bên dưới.
Nơi đó vừa ẩm ướt, vừa hôi thối, lại còn đủ loại người phức tạp, thử hỏi tiểu thư nhà có chút thân phận, ai mà chịu được?
Coi như quen biết Kinh phu nhân thì đã sao? Ai biết nàng gặp 'cứt chó vận khí' gì mà lại khó hiểu bám được vào Kinh phu nhân?
Nhưng bám được thì thế nào, hiện tại chẳng phải vẫn không chịu buông tha cây đại thụ Diêu gia này sao.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận