Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 225: Bị châm chọc khiêu khích (length: 3806)

A Hương lắc đầu, cười nói: "Không phải, chúng ta là Lộ gia thuê thợ may đồ."
Thư Dư đã nói qua, tại Lộ gia làm việc là đường hoàng đàng hoàng, không có gì không thể nói.
Tuy nhiên các nàng tại Nguyễn gia thôn vẫn tạm thời giữ bí mật, các nàng cũng sợ Nguyễn bà tử tới tìm Lộ gia gây phiền phức.
Nhưng mà, nàng tiếng nói vừa dứt, nguyên bản đang tụ lại nói chuyện hai nhà cửa hàng chưởng quỹ tiểu nhị đều sững sờ.
Hạ một khắc ha ha cười to lên: "Ngươi là bọn họ nhà thuê người?"
A Hương bị bọn họ cười đến ngơ ngác, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn: "Sao, như thế nào? Có vấn đề gì?"
"Không có, không vấn đề, chúng ta chỉ là thấy Lộ gia lá gan thật lớn. Nhà họ khai trương ngày thứ tư rồi, đến giờ một khách hàng cũng không có, vắng tanh vắng ngắt, còn không bằng lúc sửa chữa phòng ốc náo nhiệt. Ngày qua ngày, một đồng tiền không kiếm được, vậy mà còn thuê người?"
Mấy người vừa nói vừa lắc đầu, thực sự không hiểu Lộ gia dũng khí từ đâu tới.
A Hương cùng Phó Tưởng Đệ liếc nhau, bốn ngày không một khách hàng? Vậy A Dư trả cho họ tiền công cao như vậy, chẳng phải lỗ lớn sao?
Hai người lo lắng, nhưng vẫn định đến cửa hàng xem thử.
Thấy họ hướng Y Nhân các đi đến, đằng sau mấy nhà cửa hàng chưởng quỹ bàn tán càng to: "Lộ gia rốt cuộc có biết làm ăn không? Thật là phí tiền."
"Tôi xem chừng, cửa hàng này nhiều nhất trụ được một tháng."
"Nửa tháng cũng quá sức."
Tiếng bàn tán dần xa, A Hương và Phó Tưởng Đệ bước chân nặng nề cuối cùng cũng đến cửa Y Nhân các.
Đang ngồi trước cửa chơi với Chiêu Tài, Tam Nha là người đầu tiên thấy họ, cô bé lập tức đứng dậy.
Nàng không biết A Hương mẫu nữ, bèn lùi lại một bước, hơi rụt rè hỏi: "Các, các ngươi tìm ai?"
A Hương chưa kịp trả lời, Lộ Nhị Bách đang ngồi sau quầy đã nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, lúc này cất tiếng: "Là đệ muội và Tưởng Đệ phải không? Mau vào, vợ con ta ở đằng sau."
Hắn gọi Tam Nha một tiếng: "Con đi gọi mẹ và chị con."
Tam Nha chạy ngay vào hậu viện, không lâu sau, Nguyễn thị và Thư Dư đi ra.
"A Hương!" Nguyễn thị cũng đã lâu không gặp A Hương, tuy hai người ở cùng làng nhưng vì mưu sinh vất vả, chẳng có thời gian gặp mặt.
Bây giờ mới gặp lại, có cảm giác như cách mấy đời.
Nguyễn thị rất vui, kéo A Hương ngồi xuống bên cạnh: "Sao đến sớm vậy? Tôi còn sợ các cô không tìm thấy, định lát nữa bảo A Dư ra cổng thành đợi."
"Chúng ta vừa mở cổng thành đã vào rồi, sợ đến muộn làm lỡ việc." A Hương nói, đánh giá cửa hàng.
Nhìn cửa hàng đúng là như mấy người chưởng quỹ tiểu nhị lúc nãy nói, trống trơn không khách, lòng nàng cũng khẩn trương.
Nàng nhỏ giọng hỏi Nguyễn thị: "Cửa hàng làm ăn thế nào?"
Nguyễn thị nhất thời không biết trả lời ra sao, bốn ngày không bán được bộ quần áo nào, thật sự xấu hổ.
Nhưng A Hương nhìn thấy dáng vẻ của bà, hiểu ngay. Nàng lo lắng tiệm may生意 không tốt, Nguyễn thị vì tình nghĩa ngày xưa mà không cho nàng về.
Nên A Hương quyết định chủ động nói: "Tôi thấy, nếu bà lo liệu được thì chúng tôi về..."
Chữ "về" chưa ra khỏi miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận