Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 225: Bị châm chọc khiêu khích (length: 3806)

A Hương lắc đầu, cười nói: "Không phải đâu, chúng ta là thợ may do Lộ gia thuê."
Thư Dư đã nói rồi, làm việc cho Lộ gia là chuyện đường đường chính chính, không có gì không thể nói ra.
Có điều, chuyện các nàng ở Nguyễn Gia thôn vẫn phải tạm thời giữ bí mật, các nàng cũng sợ Nguyễn bà tử sẽ đến gây phiền phức cho Lộ gia.
Thế nhưng, lời nàng vừa dứt, đám chưởng quỹ và tiểu nhị của hai cửa hàng vốn đang tụ tập nói chuyện gần đó đều ngẩn người ra một lúc.
Ngay sau đó, bọn họ phá lên cười ha hả: "Ngươi là người nhà đó thuê à?"
A Hương bị họ cười cho ngơ ngác không hiểu tại sao, trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm: "Sao, sao vậy? Có vấn đề gì ạ?"
"Không có, không vấn đề gì đâu, chúng ta chỉ cảm thấy Lộ gia này lá gan cũng thật lớn. Cửa hàng nhà họ khai trương được bốn ngày rồi nhỉ, đến giờ vẫn chẳng có một khách nhân nào, lạnh lẽo vắng vẻ, còn chẳng náo nhiệt bằng lúc sửa nhà nữa. Cứ thế này, ngày này qua ngày khác, một đồng tiền cũng không kiếm được, vậy mà giờ còn muốn bắt đầu thuê người à?"
Mấy người vừa nói vừa lắc đầu, thật sự không hiểu nổi Lộ gia rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu ra.
A Hương và Phó Tưởng Đệ nhìn nhau, bốn ngày rồi mà không có một khách nào ư? Thế thì A Dư trả cho các nàng tiền công cao như vậy, chẳng phải là lỗ nặng rồi sao?
Hai người lo lắng, nhưng vẫn định đến cửa hàng xem thử trước đã.
Thấy các nàng đi về phía Y Nhân Các, tiếng bàn tán của mấy chưởng quỹ cửa hàng phía sau càng lớn hơn: "Rốt cuộc Lộ gia có biết làm ăn không thế? Đúng là chà đạp tiền."
"Ta đoán chừng, cửa hàng này trụ được nhiều nhất là một tháng."
"Nửa tháng cũng khó."
Tiếng bàn tán phía sau nhỏ dần rồi xa hẳn, bước chân A Hương và Phó Tưởng Đệ có phần nặng nề khi cuối cùng cũng đến được cửa tiệm Y Nhân Các.
Tam Nha đang ngồi chơi với Chiêu Tài ở ngay cửa là người đầu tiên nhìn thấy các nàng, tiểu cô nương lập tức đứng bật dậy.
Nàng không quen mẹ con A Hương, vì vậy lùi lại một bước, có chút rụt rè cất tiếng hỏi: "Ngươi, các ngươi tìm ai?"
A Hương còn chưa kịp trả lời, Lộ Nhị Bách đang ngồi sau quầy hàng đã nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, cất giọng nói: "Là đệ muội và Tưởng Đệ phải không? Mau vào đi, mẹ bọn nhỏ ở ngay phía sau ấy mà."
Hắn gọi Tam Nha một tiếng: "Ngươi đi gọi nương và tỷ tỷ ra đây."
Tam Nha lập tức chạy vào hậu viện, chẳng mấy chốc, Nguyễn thị và Thư Dư liền đi ra.
“A Hương!” Nguyễn thị cũng đã rất lâu rồi không gặp A Hương, dù hai người ở hai thôn cách nhau không xa, nhưng vì ai cũng phải bận rộn bôn ba vì cuộc sống nên căn bản không có thời gian gặp gỡ.
Giờ gặp lại cứ như là cửu biệt trùng phùng, có cảm giác như đã xa cách mấy đời.
Nguyễn thị rất vui mừng, kéo A Hương ngồi xuống bên cạnh: "Sao tới sớm thế? Ta còn sợ các ngươi tìm không thấy đường, đang định lát nữa bảo A Dư ra cổng thành chờ các ngươi đây này."
“Chúng ta vào thành ngay khi cổng thành vừa mở, chỉ sợ đến muộn làm lỡ việc.” A Hương nói, đoạn đánh giá cửa hàng trước mắt.
Thấy cửa hàng quả thật đúng như lời mấy vị chưởng quỹ, tiểu nhị lúc nãy nói, trống trơn không một bóng khách, lòng nàng cũng không khỏi thắt lại vì lo lắng.
Nàng hạ giọng hỏi Nguyễn thị: "Cửa hàng này của ngươi... làm ăn thế nào rồi?"
Nguyễn thị nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải, bốn ngày rồi không bán nổi một bộ quần áo, thật sự là có chút xấu hổ.
Nhưng A Hương nhìn dáng vẻ này của nàng là lập tức hiểu ra. Nàng hơi lo lắng chuyện kinh doanh của tiệm không tốt, nhưng Nguyễn thị lại vì giao tình ngày trước mà không nỡ để nàng về.
Vì vậy, A Hương quyết định vẫn nên chủ động đề cập: "Ta thấy, nếu việc này gây khó khăn cho ngươi, hay là chúng ta về..."
Chữ "về" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bên ngoài đã đột nhiên vọng đến những tiếng ồn ào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận