Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 56: Hợp ý (length: 3725)

Lộ Tam Trúc mắt giật giật, vạn nhất liên lụy đến mình, liên lụy đến cả cái Lộ gia thì làm sao bây giờ?
Thư Dư nhắm mắt tựa vào ván cửa, "Ngươi nếu sợ, bây giờ liền quay về, giúp ta cho gà ăn."
Lộ Tam Trúc, ". . ." Bực mình.
Hết lần này tới lần khác sau khi chứng kiến võ lực của Nhị Nha, hắn cũng không dám phản bác lời nàng.
Nhưng cuối cùng Lộ Tam Trúc cũng không xuống xe, hắn mặc dù trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng lại có lòng hiếu kỳ rất mạnh.
Vì thế đi qua cổng thôn Thượng Thạch, hắn nhìn không chớp mắt, thậm chí cũng không liếc nhìn về phía nhà mình lấy một cái.
Xe ngựa đi thẳng đến trấn Văn Lan, Thư Dư liền lập tức thuê xe la quay về.
Nhìn theo bóng xe la khuất dần, Thư Dư sờ sờ cằm, vẫn là phải có một chiếc xe mới thuận tiện a.
Thở dài một hơi, kiếm tiền kiếm tiền.
Thư Dư hướng vào trong trấn, quay đầu hỏi Lộ Tam Trúc, "Vu gia ở đâu?"
Lộ Tam Trúc há to miệng, không muốn nói, cho đến khi Thư Dư lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn mới đột nhiên chỉ về phía trước, "Ta dẫn ngươi đi."
Vu gia quả không hổ là nhà giàu có trong trấn, chỗ ở nằm ngay khu vực tốt nhất.
Theo lời Lộ Tam Trúc, Vu gia ở cả huyện thành lẫn phủ thành đều có nhà, chỉ là vì tổ trạch ở trấn Văn Lan, cho nên vẫn luôn không dời đi.
Thư Dư cùng Lộ Tam Trúc đứng trước cổng lớn nhà họ Vu, quả thật được sửa sang rất phú quý.
Thư Dư nhìn trái nhìn phải, thấy một quán trà không xa, lập tức đi đến ngồi xuống, gọi lão bản mang lên một bình trà.
Lộ Tam Trúc thấy nàng không trực tiếp xông vào, âm thầm thở phào, vội vàng ngồi xuống đối diện nàng, hỏi, "Nhị Nha, ngươi rốt cuộc, rốt cuộc muốn làm thế nào để đối phó Vu gia?"
"Tùy ý." Thư Dư nghĩ nghĩ, nói rất dứt khoát.
Lộ Tam Trúc nhíu mày, không hiểu rõ, tùy ý —— chẳng phải đây là từ dùng để lấy lòng người khác sao?
Thư Dư vừa uống trà, vừa nhìn chằm chằm cổng lớn nhà họ Vu.
Cổng lớn nhà họ Vu rất ít khi có người ra vào, người hầu ra vào cơ bản đều đi cửa nhỏ.
Cho nên nhìn chằm chằm nửa ngày, cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều.
Lộ Tam Trúc càng lúc càng buồn ngủ.
Lại qua khoảng hai tiếng đồng hồ, cổng lớn rốt cuộc có động tĩnh, một vị phu nhân trang điểm phúc hậu đi ra từ cổng lớn.
Thư Dư nheo mắt lại, "Đó là ai?"
Lộ Tam Trúc giật mình tỉnh dậy, nhìn trái nhìn phải, "Ai?"
Thư Dư chỉ vào cổng lớn nhà họ Vu, Lộ Tam Trúc nhìn kỹ, "Kia là Vu thái thái, vợ của Vu lão gia."
Thư Dư ngước mắt nhìn trời, "Đã muộn thế này, sao Vu thái thái lại ra ngoài vào giờ này?"
Thấy Vu thái thái lên kiệu dừng ở cửa, Thư Dư liền đặt xuống mấy đồng tiền rồi đứng dậy đi theo, Lộ Tam Trúc vội vàng đuổi theo.
Kiệu từ từ đi dọc theo con phố một đoạn, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện.
Vu thái thái sai nha hoàn tiến lên gõ cửa, từ bên trong đi ra một nam tử ăn mặc như đạo sĩ, phong thái tiên phong đạo cốt.
Thư Dư nheo mắt lại, chẳng lẽ đây chính là thầy bói đã xem bói cho Vu lão gia, đồng thời đề nghị ông ta nhận nuôi hai đứa trẻ song sinh?
Phải làm sao bây giờ? Lại muốn xắn tay áo xông vào đánh người.
Thư Dư thấy Vu thái thái đi vào trong sân, thấy chiếc kiệu tạm thời được đặt sang một bên.
Lúc này trong sân, chỉ có Vu thái thái cùng nha hoàn của bà ta, và vị thầy bói kia.
Thư Dư nhìn trái nhìn phải, tìm một vị trí dễ leo tường nhất, đột nhiên đạp chân, nhân lúc không có ai liền leo lên tường.
Lộ Tam Trúc, ". . ." Cháu gái, hình như ngươi quên gì rồi? Còn ta nữa?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận