Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1742: Ta cha có phải hay không không quá tốt (length: 3804)

Mạnh Hàm thật sự không biết chuyện gì xảy ra, Mạnh Kỳ trở về chỉ nói với nàng rằng Mạnh tiểu thúc đã được cứu ra, nhưng tiêu cục hiện tại vẫn chưa an toàn nên tạm thời an trí ở bên ngoài, mọi chuyện đã giải quyết xong.
Hắn không nói với Mạnh Hàm rằng Mạnh tiểu thúc bị thương nặng đang tĩnh dưỡng, để tránh Mạnh Hàm lo lắng muốn đi thăm.
Chính Mạnh Kỳ nhìn thấy tình trạng của Mạnh tiểu thúc cũng suýt chút nữa không chịu nổi, huống chi là Mạnh Hàm, hắn không muốn Mạnh Hàm lo lắng, nên chỉ nói là người đã được cứu ra.
Về phần Đào thị và Đào Cầm, trong lòng Mạnh Kỳ hình như vẫn còn giận, cũng có chút oán trách, nên hắn không nói gì với họ.
Mạnh Bùi và Mạnh Duẫn Tranh từ khi trở về vẫn luôn bận rộn, lại càng không có thời gian riêng để nói chuyện này với Đào thị.
Vì vậy, Đào thị tự mình thấy những người khác trở về, nhưng từ đầu đến cuối không thấy chồng đâu, trong lòng liền luôn hoảng loạn.
Thư Dư thấy bà ta đáng đời, nếu không phải bà ta cùng Đào Cầm cứ nhất quyết ra ngoài cứu Giang Khoan Ngọc, thì Mạnh tiểu thúc bây giờ vẫn đang yên ổn ở trong mật thất, đâu đến nỗi chịu khổ sở như vậy.
Giang Khoan Ngọc có thể đã tra tấn ông ấy trong đó hai ngày, suýt chút nữa mất mạng.
Vừa nghĩ, bên trong lại truyền ra tiếng Đào thị, "Được, ngươi không nói, ta sẽ đi tìm ca ngươi, tìm đường ca ngươi, thể nào cũng có người nói cho ta."
Đào thị dường như muốn ra ngoài, nhưng Mạnh Hàm giữ bà ta lại, giọng nói còn lạnh lùng hơn lúc nãy, "Nương, nương có thể yên tĩnh một chút không? Ca ca và đường huynh vì cứu cha, đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có thể tranh thủ ngủ một giấc, nương còn muốn qua quấy rầy? Nương, chuyện khác không giúp được thì thôi, đến lúc mấu chốt này còn gây thêm phiền phức, nương rốt cuộc có để tâm không vậy?"
"A Hàm! ! Ta là nương ngươi, ngươi nói chuyện với ta như vậy, ngươi, ngươi. . ."
"Nương là nương ta sao? Bao nhiêu năm nay, ta cứ tưởng nương là nương của Đào Cầm."
"Ta. . ." Nhắc đến Đào Cầm, Đào thị có vẻ chột dạ, giọng nhỏ dần.
Mạnh Hàm hít sâu một hơi, "Nương, nương cứ yên tâm ở đây, ca ca lo lắng cho cha hơn nương nhiều. Nếu lúc này nương đi quấy rầy họ nghỉ ngơi, đừng nói là ta, cha ta, cả các thúc bá trong tiêu cục này, sẽ không ai tha thứ cho nương đâu. Ta còn phải đi bếp phụ giúp, đi trước đây."
Mạnh Hàm hiện tại không muốn nói nhiều với Đào thị nữa, nói xong những lời này, cũng không quan tâm phản ứng của bà ta, liền đi thẳng.
Nhưng vừa kéo cửa ra, liền thấy Thư Dư đứng ở cửa.
Đào thị vừa định đuổi theo, nhìn thấy Thư Dư, bước chân lập tức dừng lại.
Không hiểu sao, bà ta hiện tại hơi sợ Thư Dư.
Có lẽ hiện tại thật sự không còn ai đứng về phía bà ta nữa, con trai con gái đều xa lánh, chồng cũng biệt tăm. Rõ ràng bà ta mới là nữ chủ nhân của tiêu cục, giờ lại như người ngoài, còn sợ Thư Dư.
Mạnh Hàm quay đầu nhìn một cái, đóng cửa lại, "Thư Dư tỷ, tỷ dậy sớm vậy."
Thư Dư gật đầu, "Ta muốn ra ngoài một chuyến."
Cô ra vẻ như không nghe thấy gì, chỉ là tình cờ đi ngang qua, rất tự nhiên đi về phía trước.
Nhưng đi được vài bước, Mạnh Hàm liền đuổi theo, "Thư Dư tỷ."
"Sao vậy, còn chuyện gì sao?"
Mạnh Hàm mấp máy môi, muốn nói lại thôi, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi, "Thư Dư tỷ, cha ta có phải xảy ra chuyện gì không? Lúc ca ca trở về, sắc mặt rất khó coi, ta có hỏi nhưng hắn không nói. Ta, ta cảm thấy cha ta có thể. . . Không ổn lắm."
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận