Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 117: Vẫn còn tấm thân xử nữ (length: 3715)

Đại Nha thấp thỏm đi lên, Hồ đại phu bắt mạch một lát, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt nàng, cau mày nói: "Khí huyết đều hư, tính khí ẩm ướt lạnh, giấc ngủ không đủ, thân thể ngươi suy hỏng nặng lắm."
Đại Nha mím môi. Thư Dư ở bên cạnh nói: "Đại phu, chị tôi vấn đề lớn hay không?"
"Ta cho nàng kê hai thang thuốc, nàng phải bồi bổ dạ dày cho tốt, không thì một thời gian nữa, khí huyết sẽ tổn thương nghiêm trọng. Còn nữa, phải đi ngủ sớm một chút, đừng quá mệt nhọc. Gần nửa tháng đừng làm việc nặng, bây giờ không dưỡng tốt thân thể, sau này sẽ hối hận."
Hồ đại phu vừa nói, vừa cúi đầu viết đơn thuốc. Viết xong liền đưa cho Thư Dư: "Đi lấy thuốc."
Thư Dư không đi, nàng nhìn cửa ra vào, rồi lại thấp giọng nói: "Hồ đại phu, ông giúp tôi xem, chị tôi có bị chứng lãnh cảm không thể mang thai không?"
Hồ đại phu ngẩn người: "Không mang thai?"
Ông nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút hoang mang. Ông quay sang Đại Nha đang co rúm nói: "Ngươi đưa tay cho ta xem lại."
Đại Nha đưa tay ra, lần này Hồ đại phu bắt mạch không lâu.
Ông nói: "Quả thực hơi lạnh, nhưng chỉ cần điều trị cho tốt, sau khi thành thân vẫn dễ mang thai."
Nói xong dừng lại, nhìn cách ăn mặc của Đại Nha: "Ngươi đã thành thân?"
"Vâng, thành thân."
Hồ đại phu: "Nhưng mạch tượng sao lại thể hiện chưa quan hệ vợ chồng?"
Thư Dư đột nhiên ngẩng đầu: "Hồ đại phu, ông nói gì?" Chưa quan hệ vợ chồng? Chẳng lẽ nói chị cô vẫn còn trong trắng?
Một người phụ nữ đã thành thân hai năm mà vẫn còn trong trắng?
Chuyện này sao có thể?!
Thư Dư nhìn Đại Nha, người sau lại tỏ vẻ mờ mịt.
Đầu óc Thư Dư lóe lên điều gì, khóe miệng bỗng nhiên mím chặt, nói với Hồ đại phu: "Đại phu, chúng tôi biết rồi, đa tạ. Đây là tiền khám bệnh, chúng tôi đi lấy thuốc đây."
Hồ đại phu kiến thức uyên bác, các loại bệnh nhân đều từng gặp. Từ phản ứng của hai người và mạch tượng, ông phần nào đoán ra trong này có ẩn tình gì đó.
Ông là đại phu, sẽ không hỏi nhiều. Nghe Thư Dư nói vậy, liền gật đầu: "Ừ, đi thong thả, nhớ phải điều trị thân thể cho tốt."
"Vâng."
Thư Dư dẫn Đại Nha đi lấy thuốc, rồi mới xách gói thuốc ra khỏi y quán.
Đại Nha thấy cô trầm mặt, có chút không dám nói, nàng cảm thấy muội muội đang tức giận, hơn nữa rất giận.
Hai người im lặng đi về cửa hàng đường Ninh Thủy. Trịnh công chào họ: "Về rồi? Sao rồi? Đại Nha ổn không?"
Thư Dư lúc này mới nhớ trong cửa hàng còn có người, không tiện nói chuyện.
Cô gật đầu với Trịnh công, trả lời: "Cũng tốt, đại phu nói điều trị nửa tháng là đỡ."
"Vậy tốt rồi, ăn uống cho tốt, hơn tất cả."
Thư Dư lại nói: "Trịnh thúc, thúc cứ làm việc đi, chúng cháu còn phải ra ngoài."
"Đi đi."
Thư Dư lại dẫn Đại Nha rời cửa hàng, đi thẳng tới y quán của Từ đại phu.
Trong huyện thành này, ngoài cửa hàng, nơi Thư Dư có thể đi là y quán của Từ đại phu. Cô tiện thể đến lấy thuốc cho Lộ Nhị Bách.
Y quán vẫn vắng vẻ như trước. Thư Dư khá quen với Từ đại phu. Thấy cô đến, Từ đại phu lập tức hỏi: "Chân cha cháu sao rồi? Cái thuốc trị sẹo kia, hiệu quả ra sao?"
"Hiệu quả khá tốt, sẹo trên mặt tam muội cháu mờ đi rất nhiều."
Từ đại phu vui mừng: "Cháu đừng nói quá, hôm nào dẫn nó đến cho ta xem."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận