Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 347: Ngộ nhập chợ đen (length: 3859)

Vậy có lẽ chính là ý trời, Viên Sơn Xuyên như bị quỷ thần xui khiến, lợi dụng lúc hai bên không chú ý, dưới bóng đêm vươn tay ra, lấy bức họa kia đi.
Sau đó hắn chậm rãi lùi lại, từng bước rời xa khu rừng kia, theo một phương hướng khác mà chạy mất.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, thì đã chạy đến một nơi rất xa rất xa.
Đến nước này, Viên Sơn Xuyên dù không muốn quản cũng không được.
Hắn cũng xem như cẩn thận, bởi vì có bạn bè là tiêu sư, nên đã nghe không ít chuyện trên đường vận tiêu của bọn họ. Nhớ lại những chi tiết đó, hắn mơ hồ che giấu một vài dấu vết.
Hắn biết đây là chuyện đánh cược bằng mạng sống, chỉ cần không cẩn thận một chút là có khả năng sẽ có kết cục giống như hai tên tiêu sư kia.
Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Cũng không biết là do hắn vận khí tốt, hay là do hai phe đội ngũ giao thủ đêm đó đã lưỡng bại câu thương nên không buồn tìm hắn, tóm lại, Viên Sơn Xuyên trốn trốn tránh tránh mấy ngày, đều không hề lộ ra hành tung.
Hắn cũng không dám về nhà, sợ lúc đó sẽ mang phiền phức đến cho người nhà.
Cho nên hắn phải mau chóng quay về thành, tìm đến nha môn đem bức họa này giao cho huyện lệnh đại nhân.
Cứ như vậy, vừa phải đi đường vòng, vừa phải tránh né trong rừng núi, lại vừa phải giả điên giả dại một hồi, Viên Sơn Xuyên đã tiêu sạch toàn bộ số tiền hắn vất vả kiếm được trên người, cuối cùng cũng đến được bên ngoài cổng thành huyện Giang Viễn.
Mắt thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, Viên Sơn Xuyên gần như vui đến phát khóc.
Nhưng vận may của hắn, cũng đến đây là hết.
Hắn còn chưa vào thành, liền thấy mấy kẻ cướp hàng kia đang canh giữ ở cổng thành.
Viên Sơn Xuyên lúc đó liền sợ đến giật nảy mình, căn bản không dám vào thành, chỉ có thể chạy ra bên ngoài.
Hành động bỏ chạy này, giữa đám người đang vào thành liền tỏ ra rất đáng nghi.
Mấy người kia lập tức phát giác có điều không ổn, nhìn về phía hắn, rồi cẩn thận đi tới.
Viên Sơn Xuyên trong lòng hoảng sợ muốn chết, cúi đầu chỉ muốn mau chóng tránh đi.
"Sau đó ta liền thấy một đoàn xe, trông có vẻ không dễ chọc. Đoàn xe kia cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có mấy người đang tụ tập ở đó bàn tán, chiếc xe ngựa chở đồ tạp vật cuối cùng liền tạm thời không ai trông coi. Lúc đó ta nhất thời hồ đồ, liền trực tiếp trốn vào bên trong xe ngựa."
Thư Dư nghe đến đây thì ngẩn người, không chắc chắn hỏi, "Đoàn xe này, chính là đoàn xe của chợ đen sao?"
"Đúng." Viên Sơn Xuyên gật đầu, "Bên trong xe ngựa vừa hay có một cái rương lớn, sau khi ta trốn vào thì không dám động đậy. Không ngờ ta vừa mới trốn kỹ thì xe ngựa liền bắt đầu đi về phía trước, mấy tên giặc cướp kia cũng không tiến lên điều tra. Ta cứ nghĩ đoàn xe này sẽ vào thành, định bụng sau khi vào trong rồi sẽ tìm cơ hội ra ngoài."
Ai ngờ đoàn xe kia căn bản không đi vào cổng thành, ngược lại chạy về hướng ngoại ô, cuối cùng dừng lại ở trang viên này.
Đại Ngưu kỳ quái hỏi, "Ngươi nói là, xe ngựa đi thẳng vào trong sân viện này sao? Nhưng xe ngựa của chúng ta chỉ đi đến rừng trúc bên ngoài kia là không vào được nữa mà."
Viên Sơn Xuyên đáp, "Cái này thì ta không biết, chiếc xe ngựa ta trốn vào, đúng là đã dừng lại ở bên trong sân viện này."
Thư Dư sờ sờ cằm, "Xem ra chợ đen này còn có một lối ra vào khác."
Nàng nhìn về phía Viên Sơn Xuyên, "Sau đó thì sao? Ngươi vẫn luôn ở bên trong chợ đen này à?"
"Phải, ban đầu ta định nhân lúc bọn họ không chú ý, sẽ cầm bức họa lặng lẽ rời đi, ai ngờ cái sân viện này rất kỳ quái, ta căn bản không thể đi ra ngoài được."
Thư Dư nhấp một ngụm trà, "Ngươi đương nhiên là không ra được rồi, lúc đám người chúng ta tiến vào, đều có tiểu nhị chuyên dẫn đường. Hiển nhiên khu sân viện này có bố trí cơ quan, hoặc là có bố trí trận pháp, người bình thường nếu không cẩn thận sẽ bị lạc đường."
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận