Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 836: Cùng Tiểu Thư Dư đối thoại (length: 3760)

Thư Dư sững sờ, nàng không nghĩ đến mấy ngày trước đây thanh âm của nàng còn không có ai nghe được, hiện giờ muốn đi, Tiểu Thư Dư lại đột nhiên như là cảm ứng được, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn nơi nàng đang đứng.
Thấy thân ảnh mơ hồ, Tiểu Thư Dư kinh ngạc há to miệng, "Ngươi, ngươi, ngươi là..."
"Ta là Thư Dư."
Có thể cùng Tiểu Thư Dư đối thoại, Thư Dư tự nhiên cao hứng.
Nàng biết Tiểu Thư Dư đối với rất nhiều sự tình còn nghi hoặc không hiểu, so với nàng kiến thức rộng rãi, Tiểu Thư Dư hiện giờ có thể tiếp xúc đến thông tin vẫn còn quá ít.
Nhân lúc đối phương còn có thể nhìn thấy mình nghe được mình nói chuyện, Thư Dư nhanh chóng kể lại tiền căn hậu quả.
Tiểu Thư Dư mở to hai mắt, "Vậy, cho nên, ngươi thành ta, ta thành ngươi sao?"
"Đúng."
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Thư Dư đột nhiên bước vài bước đến trước mặt nàng, áy náy nói, "Thực xin lỗi, Thư gia không phải nơi tốt, mẹ ta không yêu thích ta, ngươi, ngươi sẽ phải chịu rất nhiều khổ, thực xin lỗi, ta..."
"Ta không có chịu khổ." Thư Dư cười nói, "Tiết di nương cũng không phải mẹ ruột của ngươi."
Tiểu Thư Dư bỗng ngẩng đầu lên, "Ngươi nói cái gì?"
"Tiết di nương là từ tay người khác mua ngươi về, bà ta đối với ngươi không tốt, là vì năm đó bà ta muốn mua một đứa con trai để tranh sủng, nhưng bị lừa, cho nên đem giận trút lên người ngươi."
"Thế nhưng... là như vậy." Tiểu Thư Dư trừng mắt nhìn, trong đầu trong nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh, tất cả đều là ánh mắt chán ghét của Tiết di nương.
Trước kia nàng sẽ vì ánh mắt đó mà buồn bã đau khổ, cảm thấy bản thân đến cả mẹ ruột cũng không thích. Phụ thân, huynh trưởng, tỷ muội càng giống như cừu nhân hơn là người nhà, trên đời này, không ai để ý đến nàng.
Giờ biết được chân tướng, tảng đá đè nặng trong lòng Tiểu Thư Dư bao nhiêu năm bỗng tan biến, khiến cả người nàng đều sáng lên.
Thư Dư cười nói, "Đúng vậy, cho nên ngươi không cần để tâm loại người như Tiết di nương. Cha mẹ ruột của ngươi vẫn luôn tìm ngươi, nhiều năm qua chưa từng từ bỏ. Ta hiện giờ đang ở cùng họ, ta có bà, có cha mẹ, có một người tỷ tỷ, một đôi long phượng thai đệ muội đáng yêu, còn có đại bá, tam thúc, tứ cô. Bọn họ đều đối xử với ta rất tốt, vô cùng tốt."
Tiểu Thư Dư mím môi, nhỏ giọng nói, "Ba ba, mụ mụ đối với ta cũng rất tốt."
"Ừm, ta biết."
"Vậy, vậy..."
"Vậy thì ta yên tâm." Thư Dư cười cắt lời nàng, "Sau này, chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nữa. Ngươi phải tự chăm sóc mình, cố gắng học tập, tương lai chăm sóc và hiếu thảo với họ."
"Ta nhất định sẽ, ngươi cũng vậy, bảo trọng bản thân. Còn, còn có, phải cẩn thận với tất cả mọi người." Hốc mắt Tiểu Thư Dư lại đỏ hoe.
Thư Dư nghĩ, điểm này nàng với Nguyễn thị cũng khá giống.
Lần này thực sự phải đi rồi, Thư Dư cảm thấy chân mình đã hoàn toàn trong suốt, sợ rằng không ở lại được bao lâu.
Nhưng vẫn còn một chuyện cuối cùng, Thư Dư muốn nói cho nàng.
"Ngươi nói không sai, Thư gia quả thực không tốt. Cho nên triều đình phái người tới điều tra bọn họ, đại lão gia Thư gia đã bị chém đầu. Những người còn lại của Thư gia đều bị lưu đày tới tây nam, lão phu nhân, nhị cô nương, ngũ cô nương, thất cô nương và mấy vị di nương đều không thoát. Thư gia tổn thất nặng nề, những người còn lại cũng sẽ dần tiêu hao lẫn nhau trong những ngày lao động khổ sai."
Tiểu Thư Dư sững sờ, "Người Thư gia bị lưu vong, vậy, vậy còn ngươi?"
"Ta? Ta vô tội, còn được phong làm hương quân."
Thư Dư không kể cụ thể, chỉ đột nhiên cười một tiếng, "Tiết di nương, cũng c·h·ế·t rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận