Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1686: Mạnh Bùi lớn mật ý tưởng (length: 4068)

Bởi vậy Mạnh Bùi chỉ bảo Hà công tử tiếp tục ẩn nấp trên xà nhà, đợi hắn cứu được người ra, rồi mới nghĩ cách đưa hắn ra ngoài.
Nhưng Mạnh Bùi vừa mới đi ra ngoài thì nhìn thấy Giang Khoan Ngọc dẫn năm sáu người từ bên trong phòng giam đi ra, đang tiến về phía doanh trại dã thú.
Sắc mặt Mạnh Bùi biến đổi, chỉ sợ bị hắn nhận ra, nên đành phải lùi lại, quay trở về doanh trại dã thú một lần nữa.
Khi Giang Khoan Ngọc đến nơi, nhìn thấy cửa ngoài không có người canh gác, cảm thấy có điều không ổn, liền dẫn người bắt đầu kiểm tra tình hình bên trong doanh trại dã thú.
Mạnh Bùi biết là sắp gặp chuyện không hay rồi, mặc dù con ác lang kia chết ở góc trong cùng, nhưng nếu bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra. Đến lúc đó, hắn bị chặn ở trong cùng, ngay cả chỗ để chạy trốn cũng không có.
Huống chi, bên trong còn có Hà công tử.
Đối phương đông người, mà hắn hiện tại lại đang bị thương, đối đầu với bọn họ cũng chẳng có lợi lộc gì.
Mạnh Bùi khẽ cắn môi, nhìn đám dã thú trong các lồng sắt hai bên, trong đầu hiện ra một ý tưởng lớn mật.
Hắn lao vào trong cùng, giữa tiếng gầm rú của lũ dã thú, chém đứt xiềng xích trên hàng loạt lồng sắt, mở tung cửa lồng, sau đó nhanh chóng leo lên xà nhà, đến bên cạnh Hà công tử và cùng hắn ẩn nấp.
Tất cả mãnh thú đều bị hắn thả ra, ngoại trừ mãng xà.
Hắn từng nghe Hà công tử nói, phía bên phòng giam kia còn giam giữ rất nhiều người vô tội. Mà mặt trước của phòng giam đều được chắn bằng các thanh gỗ, những khe hở đó tuy không lớn, nhưng với loại mãng xà nhỏ hơn một chút thì việc chui vào lại dễ như trở bàn tay.
Nếu mãng xà lọt vào, những người đó ngay cả chỗ để chạy trốn cũng không có.
Mạnh Bùi muốn cứu người, nhưng không muốn tính mạng của những người vô tội này phải bị liên lụy.
Về phần con gấu ngựa có khả năng đập nát cửa phòng thì cũng không cần lo lắng, các thanh gỗ vừa thô vừa chắc, hoàn toàn không giống loại cửa phòng chỉ dùng để trang trí, con gấu lớn kia cũng không thể nào đẩy ra được.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà khi Mạnh Duẫn Tranh bọn họ đi vào, nhìn thấy các lồng sắt khác đều đã mở, chỉ riêng lồng sắt của mãng xà là còn bị khóa chặt ở bên trong.
Sau khi thả hết đám mãnh thú, đợi chúng nó rời đi hoàn toàn, Mạnh Bùi liền định nhân lúc hỗn loạn để ra ngoài. Kết quả lại nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó liền chạm mặt nhóm người Mạnh Duẫn Tranh.
Đây chính là những gì Mạnh Bùi đã trải qua trong mấy ngày nay, **sức cùng lực kiệt** lại vô cùng hung hiểm, nhưng khi hắn kể lại cho Mạnh Duẫn Tranh, lại chỉ dùng vài câu ngắn gọn để khái quát.
Chỉ là, cho dù hắn kể rất ngắn gọn, Mạnh Duẫn Tranh vẫn có thể cảm nhận được tình cảnh gian nan, **nửa bước khó đi** của hắn.
Mạnh Bùi nói: “Ta định nhân lúc hỗn loạn này đi tìm tiểu thúc của ngươi. Hơn nữa, nếu Giang Khoan Ngọc không bị đám mãnh thú này ăn thịt, thì sau khi hắn trấn tĩnh lại, việc đầu tiên chắc chắn là nghi ngờ có kẻ cố tình lợi dụng vụ náo loạn này để cứu người. Hắn sẽ đến nơi giam giữ tiểu thúc của ngươi để kiểm tra tình hình, ta chỉ cần đi theo hắn là có thể tìm được tiểu thúc của ngươi.”
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu: “Vừa hay, chúng ta ra ngoài xem sao, biết đâu lại tìm được hắn.”
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã chạy đến cổng doanh trại dã thú.
Bên ngoài vẫn là một cảnh hỗn loạn, Thư Dư mắt sắc, vừa hay nhìn thấy Giang Khoan Ngọc đang bị một con lão hổ dồn vào trong góc tìm đường lui.
Mắt nàng đột nhiên sáng lên: “Ở đằng kia!”
Giang Khoan Ngọc không may, đúng lúc mãnh thú được thả ra thì hắn lại đang ở bên trong doanh trại dã thú, có thể nói là phải **trực diện** đối mặt với đám mãnh thú đang lao tới vồ lấy này.
Hai tên thủ hạ bên cạnh hắn lập tức bị cắn chết tại chỗ, hai người còn lại vừa chống đỡ vừa bảo vệ hắn tháo chạy.
Nhưng con lão hổ trước mắt dường như đã nhắm trúng hắn, cứ đuổi riết theo hắn mà vồ tới.
Giang Khoan Ngọc **khoa chân múa tay**, đối mặt với lão hổ căn bản không có **sức đánh trả một đòn**. May mà hai tên thủ hạ bên cạnh hắn thân thủ không tệ, vừa đánh văng đám mãnh thú thỉnh thoảng lao tới từ hai bên, vừa bảo vệ Giang Khoan Ngọc chạy thoát.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận