Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 589: Cùng nãi về nhà (length: 3775)

Lão thái thái cuối cùng cũng chịu buông Thư Dư ra, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng nói, "Những ngày qua có phải hay không đã chịu rất nhiều khổ, ngươi xem tay ngươi này, đều chai sạn cả rồi."
Lời này lão thái thái nói ra lại không phải cố ý diễn trò, lúc trước khi A Dư về nhà, tuy nói việc gì cũng làm, nhưng đôi tay kia lại được giữ gìn rất tốt, sạch sẽ, khi trang điểm cho những vị đại gia tiểu thư này, không có một chút cảm giác ngứa ngáy nào.
Hiện tại chỉ ngắn ngủi hơn một tháng không gặp, tay đã nứt nẻ cả ra.
Lão thái thái rất đau lòng, "Về sau có chúng ta ở đây, ngươi không cần phải sợ."
Thư Dư cười cười, nàng thật ra cũng rất nhớ các nàng, mặc dù biết bọn họ vẫn luôn đi theo sau lưng mình, khoảng cách với mình cũng không xa xôi, nhưng rốt cuộc vẫn không gặp mặt, không nói chuyện được.
Hiện giờ đoàn tụ, cả người Thư Dư đều thả lỏng.
Tam Nha ngồi xổm bên cạnh Thư Dư, móc trong tay áo ra hai viên đường, đưa cho Thư Dư, "Nhị tỷ, ăn đường."
Trước kia đều là nhị tỷ cho nàng đường, hiện tại nàng muốn cho nhị tỷ, mỗi ngày đều cho.
Thư Dư nhận lấy, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, "Cảm ơn."
Tam Nha lập tức thỏa mãn cười rộ lên.
Thư Dư ngậm viên đường trong miệng, cảm giác càng thêm ngọt ngào.
Cả nhà lại ngồi quây quần nói chuyện một hồi, mắt thấy thời gian không còn sớm, người nhà họ Trương còn phải ăn cơm chiều.
Mấy người Thư Dư không tiện tiếp tục ở đây quấy rầy người ta, càng không thể ở lại dùng cơm.
Cho nên nàng lặng lẽ giật giật tay áo lão thái thái, lão thái thái và nàng đã rất ăn ý, lập tức liền đứng lên nói, "Xem ta này, vui quá quên cả giờ giấc rồi. Ta nghe nói ngươi mới vừa tan làm phải không, còn chưa ăn cơm nhỉ? Đi đi đi, cùng ta về nhà, trong nhà đã nấu xong cơm tối rồi, có chuyện gì, chúng ta ăn xong rồi từ từ nói, dù sao chúng ta cũng ở tại đây, cách không xa."
Thư Dư gật gật đầu, "Được."
Lão thái thái lại nói với người nhà họ Trương, "Hôm nay thật sự là nhờ cả vào các ngươi, nếu không có các ngươi, ta còn không tìm thấy nhị nha đầu. Lời cảm ơn thì không nói nhiều nữa, đợi thu xếp ổn thỏa cho A Dư, chúng ta sẽ lại đến cửa nói lời cảm ơn."
Trương thẩm tử liên tục xua tay, "Thẩm tử ngài thật là quá khách sáo, cho dù không có chúng tôi, các người ở lại thôn Chính Đạo này, cũng sớm muộn sẽ đoàn tụ với Thư Dư cô nương. Nói gì đến cảm tạ hay không cảm tạ, chúng tôi còn phải cảm ơn ngài đã cho trừ sẹo cao kia."
Thư Dư kinh ngạc nhìn về phía lão thái thái, "Nãi, người đã cho Trương cô nương trừ sẹo cao ạ?"
"Đúng vậy, cho rồi, ta nghe nói trước đó ngươi cũng có ý định này, vừa hay trong tay chúng ta có. Ngươi nói xem đây có phải là duyên phận không?"
Lão thái thái rất vui vẻ, lại nói thêm mấy câu với nhà họ Trương, lúc này mới cáo từ rời đi.
Ra đến cửa, lão thái thái mới nói nhỏ với Thư Dư, "Nhà chúng ta thuê ở ngay bên kia kìa, ngươi thấy không, chính là chỗ đó. Đã chừa phòng cho ngươi rồi, tối nay về nhà ngủ nhé. Bên này cứ đến đêm là lạnh ghê lắm, không có chăn bông là chịu không nổi đâu."
Thư Dư gật gật đầu, chăn ở bên phía lưu đày này chẳng những mỏng, mà vật độn bên trong toàn là những thứ như tơ liễu, sợi thô, thậm chí còn có rơm rạ phơi khô, khả năng giữ ấm rất kém.
Có chỗ ngủ ấm áp thoải mái, Thư Dư tự nhiên vui lòng.
"Vâng, con về nhà cùng Nãi." Nàng ôm cánh tay lão thái thái, tâm trạng vô cùng tốt, nhưng khi đi đến cổng nhà Thư gia, vẫn dừng lại, "Nãi, mọi người về trước đi, con phải qua nói với Hầu thị các nàng một tiếng, kẻo các nàng đợi con."
"Hay là bảo mẹ con các nàng cũng cùng qua đây ăn luôn đi." Lão thái thái nói.
( Hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận