Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1303: Luận người gác cổng quan trọng tính (length: 3933)

Nhậm Hoài, "..."
Vậy nên, rốt cuộc là đang làm gì thế?
Lão Dương trông có vẻ rất hứng khởi, thấy bọn họ tỏ ra hứng thú, bèn dứt khoát bê hai cái ghế ra mời họ ngồi.
"Ngươi nói xưởng của chúng ta rất lớn, đúng không? Nhắc đến cái này ta liền đặc biệt tự hào, ta sống đến từng này tuổi, đây là cái xưởng lớn nhất mà ta từng thấy, đông gia của ta quả là lợi hại."
Nói rồi hắn giơ ngón tay cái lên.
Rồi lại cảm khái: "Trước kia ta ấy à, cũng từng làm việc ở xưởng khác rồi. Chuyện khác không nói, chỉ riêng cái xưởng trước đây ta làm, chỗ đó nhỏ tí, người ta xoay người cũng khó khăn. Cái ông đông gia đó lại còn đặc biệt keo kiệt, không kiếm được tiền là lại đổ tại tướng mạo bọn ta không tốt. Ngươi nói xem chuyện này thì liên quan gì tới tướng mạo của hạng người như ta chứ? Hắn có phải thầy xem tướng đâu, chẳng qua là muốn kiếm cớ để khấu trừ tiền công của bọn ta thôi, đúng không? Hắn mà thật sự tin vào tướng mạo này nọ, thì cứ đến Đông Thanh quan, mời quan chủ Đông Thanh quan tính toán giúp, trừ tà đi chứ. Công tử, ngươi biết Đông Thanh quan chứ hả? Ngươi từ nơi khác tới, chắc là chưa nghe nói qua, để ta nói cho ngươi biết, Đông Thanh quan là ở chỗ chúng ta..."
Nhậm Hoài cười đặt ly trà xuống: "Lão nhân gia, chúng ta còn phải tiết kiệm thời gian, bây giờ phải đi rồi, đa tạ người đã khoản đãi."
"Á? Bây giờ đi sao? Lời ta còn chưa nói hết mà. À đúng rồi, ngươi nói muốn hỏi đường, ngươi định đi đâu thế?"
Nhậm Hoài vẫn cười tủm tỉm: "Chúng ta muốn đến huyện Giang Viễn, có phải đi theo con đường này không ạ?"
Lão Dương vỗ đùi: "Đi nhầm đường rồi, phải đi theo con đường ngang kia kìa."
"Đa tạ."
Nhậm Hoài nói xong, liền dẫn người quay lại lên xe ngựa.
Nhìn chiếc xe ngựa từ từ đi xa, Lão Dương mới "chậc" một tiếng, liếc nhìn hai chén trà chỉ vơi đi một chút nước bên trong, rồi lắc lắc đầu.
Vừa lắc đầu xong, liền thấy Đại Ngưu từ trong xưởng đi ra.
Đại Ngưu chắc hẳn đã thấy hai bóng người kia, y đi tới cửa, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng chiếc xe ngựa đang xa dần, hỏi: "Có người tới à?"
"Chứ sao nữa? Lại là hạng người đến dò hỏi tin tức xưởng chúng ta đấy. Còn định dùng lời ngon tiếng ngọt moi tin từ miệng ta, đã bị ta đuổi đi rồi."
Đại Ngưu cười nói: "Làm không tệ."
"Đương nhiên rồi, ta được đông gia tin tưởng như vậy, lại giữ vị trí quan trọng thế này, sao có thể để xảy ra sai sót được."
Lão Dương đã ngoài năm mươi tuổi, ở cái tuổi này, ngoài việc đồng áng ra, ông cũng chưa từng nghĩ mình có thể làm được công việc nào khác. Ai ngờ đông gia lại coi trọng ông, giao cho ông việc canh giữ cổng lớn, còn nói đây là trạm kiểm soát đầu tiên của xưởng, vô cùng quan trọng, vì vậy người gác cổng nhất định phải là người đầu óc linh hoạt, kinh nghiệm phong phú thì mới có thể đảm nhiệm.
Nghĩ lại mà xem, đây rõ ràng là đông gia đang khen ông đầu óc linh hoạt mà. Đã ngần này tuổi còn nhận được lời đánh giá như vậy, Lão Dương khỏi phải nói là nhiệt tình và có trách nhiệm đến mức nào.
Mỗi ngày, ông đều dồn hết mười hai phần tinh thần, tận tâm tận lực trông coi người ra vào.
Người ta thường nói gác cổng thì chẳng có tiền đồ gì, nhưng Lão Dương lại không nghĩ vậy. Người gác cổng như ông không giống những người gác cổng khác. Tiền công của ông không hề thấp chút nào, đông gia còn thường xuyên đến hỏi chuyện ông, vả lại cứ cách hai ngày là ông lại phải báo cáo tình hình với đại quản sự.
Từ khi xưởng mở cửa, quả thật có không ít người từ trong ngoài phủ thành, huyện thành, và cả những nơi khác kéo đến để nghe ngóng tin tức. Thậm chí có hai kẻ lòng mang ý đồ xấu đã bị ông phát hiện, ông lập tức báo ngay cho đông gia.
Đông gia không những khen ngợi ông, mà còn thưởng thêm tiền.
Bây giờ Lão Dương đến rượu cũng không dám uống nữa, bởi vì sợ uống rượu hỏng việc. Hiện tại, ông lại đâm ra thích uống trà, dù chỉ toàn là loại trà vụn rẻ tiền, cùng với trà khổ do lão bà tử nhà ông tự tay hái phơi, nhưng ông uống dè sẻn một chút thì vẫn đủ dùng được một thời gian.
Sau khi đông gia biết chuyện, còn tặng riêng cho ông một gói lá trà, khiến ông quý như báu vật.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận