Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 119: Trương Thụ này cái tiện nhân (length: 4048)

Thư Dư nhớ ra, đầu năm nay chưa gả các nữ tử trừ phi có con đường đặc thù khác, nếu không đều là vào đêm trước khi tân hôn, từ trưởng bối thân cận dạy bảo chuyện nam nữ.
Chẳng lẽ là Nguyễn thị quá mức thẹn thùng? Liền không nói?
Đại Nha nghĩ ngợi, "Ngày trước khi thành thân, mẹ thực sự nói muốn cùng ta nói vài lời tâm tình, dạy ta một ít chuyện làm vợ. Chỉ là sau đó bà ngoại lại đến, nói ngoại tôn nữ thành thân mà không báo cho bà, đến nhà làm ầm ĩ một hồi lâu. Chờ sự tình giải quyết xong đuổi người đi rồi thì đã muộn, mẹ sợ ngày thứ hai ta dậy sắc mặt không được tốt, liền không nói thêm gì, bảo ta nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ nói Trương Thụ hiểu là được..."
Nguyễn thị tính tình e ngại, muốn nói chuyện phòng the vốn đã không tiện, cố hết dũng khí mới tính mở lời. Kết quả Nguyễn bà tử đến, hết lần này tới lần khác lại là người nhà mẹ đẻ của nàng, đến nhà gây náo loạn khiến không ít người xem trò vui.
Nguyễn thị ngày đó bận đến váng đầu cả người đều hết sức chật vật, cái gì cũng không thể nói trọn vẹn. Câu "Trương Thụ hiểu là được" nói với Đại Nha, cũng là đến ngày thứ hai mới nhắc đến.
Rốt cuộc lúc trước Nguyễn thị chính mình xuất giá, Nguyễn bà tử cũng không nói gì với nàng, đêm tân hôn, toàn bộ đều là Lộ Nhị Bách dạy nàng.
Sau này Đại Nha đến Đại Nghiêm thôn, là một tân nương, cũng không có ai không biết điều chạy đến trước mặt nàng nói lời thô tục.
Về sau, nàng cũng vì công việc bề bộn mà không rảnh tán gẫu với phụ nữ khác, càng không có thời gian đi nghe những chuyện bát quái đó, kiến thức về phương diện này, có thể biết được nguồn gốc chỉ có Trương Thụ.
Thư Dư khẽ nắm chặt ngón tay, Đại Nha không hiểu, lẽ nào Trương Thụ cũng không hiểu sao?
Nàng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, lại hỏi Đại Nha, "Vậy ngày hôm sau hai người thành thân, bà bà ngươi không nói gì sao? Tỷ như... Hỏi ngươi trên ga giường có máu hay không?"
Thư Dư biết lần đầu không có máu cũng không có nghĩa không phải là chỗ đó, nhưng người thời này phần lớn lấy cái đó làm tiêu chuẩn.
Bà Trương kia cái đức hạnh, chắc chắn để ý cái này lắm.
Đại Nha ngẫm nghĩ, nói, "Trên ga giường ngược lại có máu, đêm tân hôn kia, Trương Thụ bị người ta chuốc rượu, khi vào phòng đi đứng đều không vững, ngón tay không biết đụng vào đâu, máu tươi bắn thẳng ra ngoài. Hắn ngã xuống giường, máu liền thấm vào ga. Ta lúc đó còn rất sốt ruột, muốn đi ra ngoài tìm người, hắn ngăn ta lại, nói đêm tân hôn mà bị thương truyền ra thì không hay, người khác có thể cho rằng ta không ra gì."
Nàng lúc ấy mới vừa gả đi, nghe những lời này thì hoang mang lo sợ, tự nhiên là Trương Thụ nói sao thì là vậy.
Ngày thứ hai dậy sớm nàng đi nấu cơm, bà bà nhân lúc vào phòng nàng, nàng nhìn thấy còn sợ hết hồn. Kết quả bà bà cái gì cũng không nói, ngược lại còn cười với nàng.
Nàng hỏi Trương Thụ chuyện ga giường, Trương Thụ nói hắn đã tìm lý do qua loa rồi, bảo nàng đừng có nhắc chuyện này với người khác, kẻo bị mắng.
Đại Nha lúc ấy còn thực cảm kích hắn, cảm thấy phu quân mới cưới bảo vệ nàng như vậy, về sau nhất định sẽ hạnh phúc.
Thư Dư nghe đến đó, ánh mắt lạnh lẽo, Trương Thụ quả nhiên rất hiểu. Không những hiểu mà còn cố tình tạo ra hình ảnh một người biết nghĩ cho người khác, khiến Đại Nha cảm thấy biết ơn đức độ của hắn, hắn thật giỏi.
Đại Nha nhìn vẻ mặt nàng, lại hồi tưởng lại những lời nàng hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy nóng ruột bất an.
Nàng cảm giác có gì đó không ổn.
"A Dư, có phải... tỷ phu của ta có vấn đề gì không?"
"Hắn đương nhiên có vấn đề, hơn nữa vấn đề rất lớn." Thư Dư nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Người nhà họ Trương đã đáng ghê tởm rồi, Trương Thụ càng đáng ghê tởm hơn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận