Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 90: Hóa ra là Vu gia cửa hàng a (length: 3920)

Thư Dư vừa đi vừa hỏi thăm tình hình: "Cửa hàng kia trước kia bán cái gì thế? Tại sao bây giờ lại không làm nữa?"
"Không giấu gì Lộ cô nương, cửa hàng này vốn là bán son phấn bột nước. Là cửa hàng của Vu gia ở trấn Văn Lan."
Bước chân Thư Dư đột nhiên dừng lại: "Vu gia?"
"Đúng vậy đó, cửa hàng này vốn là do Vu thái thái trông coi, nhưng hai ngày trước Vu thái thái đột nhiên mắc bệnh nặng, nên cũng không còn tinh lực nữa. Vu lão gia cũng không rành về son phấn bột nước, lại thêm việc đối diện cũng có một cửa hàng bán son phấn, việc làm ăn cũng bình thường, nên dứt khoát cho thuê trước đã. Lộ cô nương, vận khí của ngươi cũng thật tốt đó."
Thư Dư gượng cười, đúng vậy nha, vận khí của nàng tốt thật, những chuyện đó của nhà họ Vu, còn chẳng phải là do một tay nàng gây ra đó sao.
Xem ra Vu lão gia tính toán lấy cớ Vu thái thái lâm bệnh để giam người trong phủ, cũng phải thôi, chuyện Vu thái thái thông dâm với người khác mà truyền ra ngoài, Vu lão gia cũng mất hết thể diện.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã sắp đến Ninh Thủy nhai.
Con phố này nằm ở vị trí trung tâm nhất của huyện Giang Viễn, đường sá rộng rãi, sạch sẽ, đủ chỗ cho ba bốn cỗ xe ngựa đi song song.
Toàn trung nhân dẫn nàng đến một vị trí gần cuối phố, so với đầu phố và đoạn giữa, nơi này tỏ ra vắng vẻ hơn một chút.
Nhưng Thư Dư không để tâm đến sự quạnh quẽ này, bởi vì khu vực này, ngược lại lại là nơi mà những người có chút của cải trong huyện thành mới hay lui tới.
Những loại cửa hàng như tửu lâu, tiệm son phấn, cửa hàng bạc, hiệu tơ lụa, đều cách nơi này không xa.
"Lộ cô nương, chính là chỗ này, mời vào."
Thư Dư theo hắn vào cửa, tiệm son phấn trước mắt vẫn chưa được dọn dẹp hoàn toàn. Toàn trung nhân nói, những loại son phấn bột nước tốt hơn một chút đã sớm bị cửa hàng đối diện nghe tin tức đến mua lại với giá rẻ rồi.
Mặt tiền cửa hàng của Vu gia thực ra không lớn lắm, phía sau có một cái sân nhỏ, cái sân nhỏ này cũng thật sự rất nhỏ, chỉ có hai gian phòng nhỏ và một nhà bếp.
Lúc này quản gia của Vu gia đang ở trong sân nhỏ chỉ huy hạ nhân, ném hết chăn đệm và đồ đạc trong các gian phòng ra ngoài.
Nhìn cái vẻ mặt đầy chán ghét kia của hắn, dường như...
Thư Dư phỏng đoán, lẽ nào cửa hàng này chính là một trong những nơi Vu thái thái và người tình hẹn hò riêng tư?
Nghe thấy động tĩnh, quản gia quay người lại.
Toàn trung nhân tiến lên nói mấy câu, quản gia bèn đưa mắt nhìn về phía Thư Dư: "Chính là ngươi muốn thuê cửa hàng này?"
Thư Dư cười nói: "Phải, nhà chúng ta muốn kinh doanh nho nhỏ, nên mới nhờ Toàn trung nhân giúp đỡ để ý một chút."
"Tiền thuê cửa hàng nhà chúng ta không hề rẻ, phải bằng này." Quản gia vươn tay, ra dấu một con số.
Đừng nói là Thư Dư, ngay cả Toàn trung nhân cũng giật nảy mình, cái cửa hàng nhỏ này mà một tháng đòi năm lạng bạc sao? Vậy thì đúng là hơi quá đáng rồi, những cửa hàng tương tự gần đây cũng chỉ cần ba đến bốn lạng là cùng.
Thư Dư cảm thấy Vu gia đang chặt chém, nhìn bộ dạng của quản gia, cũng không giống như thật lòng muốn cho nàng thuê.
Xem ra hai nhà tới xem cửa hàng sau đó một chút hẳn là có thực lực hơn, thậm chí có lẽ đã ngỏ ý mức giá thuê rồi.
Thư Dư im lặng một lát, ngay lúc Toàn trung nhân đang định bụng xen vào hoà giải giúp mặc cả, nàng lại ngẩng đầu lên, nói với quản gia: "Tiền thuê quả thật có hơi cao, chỉ là vị trí của cửa hàng này vô cùng hiếm có, ta thật sự rất thích."
Toàn trung nhân sốt ruột thầm kêu: 'Ai nha Lộ cô nương ơi là Lộ cô nương, mặc cả đâu phải làm như vậy! Ngươi còn nói thẳng với người ta là ngươi thực sự thích, như thế thì làm sao mà bớt được một đồng nào nữa chứ?'
Không thấy vẻ mặt đắc ý hài lòng của quản gia rồi sao? Lúc này đáng lẽ ngươi phải giả vờ bỏ đi mới đúng chứ.
Quả nhiên, Lộ cô nương vẫn còn quá non nớt, hắn đã bị vẻ mặt quá đỗi bình tĩnh của nàng đánh lừa, còn tưởng rằng nàng là người từng trải.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận