Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 22: Trị chân (length: 3935)

Nguyên bản Đại Nha chưa lấy chồng lúc, cũng sống cùng với lão thái thái.
Bây giờ trong phòng còn có một cái giường ván, trên đó để vài thứ linh tinh.
Lão thái thái dọn dẹp phòng của mình cho Thư Dư ở, bà cầm chăn gối đi ra, nói là sang ở nhà con trai cả.
Thư Dư ngăn thế nào cũng không được, đành để bà đi.
Xem ra hôm nay nàng không thể ở nhà họ Lộ, không lẽ nàng ở một đêm, không những ăn hết lương thực nhà họ Lộ, còn đuổi chủ nhà đi sao.
Thư Dư vốn tưởng trong lòng chất chứa nhiều chuyện, chắc sẽ khó ngủ, ai ngờ đây lại là giấc ngủ ngon nhất của nàng kể từ khi đến Đại Túc một năm qua.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mọi người đã chuẩn bị xong hết, Nguyễn thị thậm chí đã giặt giũ quần áo xong xuôi.
Thư Dư bật dậy, vẻ mặt không dám tin, xoa xoa mặt.
Chết rồi, hôm nay Lộ Nhị Bách còn phải đi huyện thành khám chân, nàng ngủ đến giờ chẳng phải làm lỡ việc sao?
Thư Dư vội vàng mặc quần áo, mở cửa phòng, quả nhiên mọi người đã chờ nàng.
Ấy vậy mà lão thái thái còn nói không vội, cứ từ từ.
Thư Dư nào dám chậm trễ, phòng bếp có để phần điểm tâm cho nàng, nàng qua loa ăn hai cái rồi lên đường.
Lần này đi huyện thành có Lộ Nhị Bách và lão thái thái, Nguyễn thị ở nhà chăm hai đứa nhỏ.
Tuy Nguyễn thị cũng muốn đi, nhưng Lộ Nhị Bách đi chữa bệnh, cả nhà cùng đi quá tốn thời gian.
Thư Dư đi cùng là vì không chắc vị "đại phu khoa chỉnh hình" trong lời đồn có thật sự giỏi hay không, nếu chỉ là kẻ mua danh chuộc tiếng, chân Lộ Nhị Bách lại bị hành hạ một lần, thì thật sự vô phương cứu chữa.
Xe bò đỗ ngay ngoài cửa, là lão thái thái mượn hôm qua.
Đẩy xe bò là một chàng trai trẻ, lão thái thái giới thiệu, "Đây là Đại Ngưu nhà con trai cả, chúng ta không biết đánh xe, ta bèn nhờ nó lại đây giúp một tay."
Đại Ngưu có vẻ chất phác, không dám nhìn Thư Dư nhiều, ngồi trên xe bò cười gượng hai tiếng, chờ mọi người ngồi yên vị mới đánh xe ra khỏi làng.
Dọc đường không ít người nhìn họ, rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào Thư Dư, chỉ trỏ nàng bàn tán xì xào.
Thư Dư không để ý, chỉ hỏi Lộ Nhị Bách chân có sao không.
Lộ Nhị Bách chỉ nói hơi đau, chắc là do hôm qua ngã.
Đại Ngưu đánh xe tuy không nói gì, nhưng lại đi chậm hơn. Thư Dư ngạc nhiên, người này xem ra trầm lặng mà lại cẩn thận chu đáo.
Khi cả nhóm đến huyện thành, đã quá giờ Thìn, cả huyện thành đều nhộn nhịp.
Hỏi thăm được địa chỉ, mấy người tìm đến y quán của vị Từ đại phu kia.
Nói là y quán, thực ra chỉ là một cửa tiệm nhỏ.
Trong tiệm chỉ có Từ đại phu và người làm thuê, trên tường là một dãy tủ thuốc, trông cũng khá hoành tráng.
Chắc là do Từ đại phu lấy giá cao, trong tiệm có hai người đến bốc thuốc, bệnh nhân thì không có ai.
Mấy người Thư Dư vừa vào, Từ đại phu ngẩng lên nhìn qua, chẳng nói nhiều lời, bảo Lộ Nhị Bách ngồi xuống, rồi bắt mạch xem vết thương.
Thư Dư luôn quan sát biểu cảm của ông ta, chưa được bao lâu, Từ đại phu đã đứng dậy.
"Trật khớp xương, phải nắn lại."
Ông ta nói một vài triệu chứng, còn kỹ hơn cả Thư Dư.
Thư Dư yên tâm, lão thái thái càng thêm tức giận, "Tên lang băm Nghiêm kia đúng là hại người không ít."
Từ đại phu không buồn nghe bà mắng chửi, trực tiếp hỏi, "Các ngươi chữa chứ?"
Lão thái thái nhìn Thư Dư, dù sao tiền cũng là nàng chi trả.
"Đương nhiên chữa!" Thư Dư không do dự gật đầu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận