Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 843: Triệu Tích ngươi đều làm cái gì (length: 3860)

Thư Dư lách qua đám đông, nàng hiện tại không có tâm trí đâu mà chú ý đến gã đàn ông kia là ai, cũng không quan tâm những người khác ra sao, nàng chỉ muốn xem Tam Nha có bị làm sao không.
Nàng ôm Tam Nha đi nhanh đến dưới mái hiên nối liền với hậu viện, lúc này ở đó không có một bóng người.
Nàng đặt tiểu cô nương đang ôm trong lòng xuống đất, nhìn thấy mấy vệt máu trên mặt nàng, tim không khỏi run lên. Nàng dịu dàng cất tiếng hỏi, "Tam Nha, không có việc gì a."
Nàng vừa trấn an vừa cẩn thận lau đi vết máu trên mặt Tam Nha, "Chúng ta không sợ, Tam Nha dũng cảm nhất đúng không nào? Có nhị tỷ ở bên cạnh ngươi đây, không sợ."
Mặt Tam Nha nghẹn lại, đỏ bừng lên. Lúc này được ở bên cạnh nhị tỷ của mình, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người tỷ tỷ, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, bắt đầu thở từng hơi, từng hơi một.
Thư Dư thấy vậy càng thêm lo lắng, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, sự kiện giết người đẫm máu đột ngột này đối với nàng mà nói là cú sốc quá lớn, nàng chỉ sợ muội muội sẽ lưu lại bóng ma tâm lý nào đó ('tâm lý cái bóng').
Thư Dư lo lắng không yên, vừa vỗ lưng nàng, vừa quan sát nét mặt của nàng. May mà Tam Nha không bị thương trên người, sau khi thở lại được thì sắc mặt cũng không có vấn đề gì.
Sau khi hơi thở thông thuận, tiểu cô nương mới ôm lấy cổ Thư Dư, nhỏ giọng nói, "Nhị tỷ, người kia thật đáng sợ, đột nhiên rút dao ra, ta... ta còn chưa kịp phản ứng gì cả."
"Có nhị tỷ ở đây, kẻ xấu kia bị bắt lại rồi, không sao đâu."
"Vâng, ta đều thấy cả, nhị tỷ thật lợi hại."
Thư Dư thấy nàng nói chuyện đã trôi chảy, giao tiếp không còn vấn đề gì, mới hơi yên tâm một chút.
Nàng buông tiểu cô nương ra, khẽ nói, "Đúng vậy, nhị tỷ lợi hại như vậy, nên Tam Nha không cần phải sợ."
"Tam Nha không sợ, có nhị tỷ bên cạnh, ta một chút cũng không sợ." Lúc đó nàng quả thật có hơi hoảng sợ một chút, nhưng chỉ một chút thôi, sau đó liền không kịp phản ứng.
Nhưng khi nghe thấy nhị tỷ gọi mình, nàng liền thực sự an tâm. Nhị tỷ đối xử với nàng rất tốt, có tỷ ấy ở đây, nàng không hề lo lắng.
Thư Dư vuốt đầu nàng, thấp giọng nói, "Vậy chúng ta về thôi, nữ đại phu cũng xem qua rồi, tâm nguyện của ngươi đã hoàn thành, chúng ta về khách sạn thôi."
Tam Nha gật đầu, Thư Dư liền bế tiểu cô nương lên lần nữa.
Muốn đi ra ngoài chắc chắn phải đi qua khu đại sảnh hỗn loạn phía trước, gã đàn ông ban nãy đã làm bị thương mấy người, trên mặt đất toàn là máu, nhìn thôi đã thấy kinh hãi ('nhìn thấy mà giật mình').
Thư Dư theo bản năng định che mắt Tam Nha lại, nhưng tiểu cô nương đã nhoài đầu nhìn về phía đó.
Sau khi nhìn xong, nàng ngơ ngác một lát, rồi đột nhiên nói, "Nhị, nhị tỷ, ta có thể ở lại giúp một tay không?"
Thư Dư sửng sốt, "Ngươi muốn ở lại giúp một tay?"
"Ta bây giờ tuy còn chưa biết bắt mạch, nhưng Triệu đại ca nói thủ pháp băng bó của ta rất thuần thục. Trong đại sảnh có rất nhiều người, tuy ta còn nhỏ, nhưng ta cảm thấy mình vẫn có thể giúp được một tay."
Thư Dư nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của tiểu cô nương, tâm trạng có chút phức tạp, "Bên đại sảnh kia có rất nhiều... máu, ngươi không sợ sao?" Nhất là ban đầu mặt ngươi còn bị máu bắn vào.
Cảnh tượng lúc đó, đừng nói là đứa nhỏ như Tam Nha, ngay cả người lớn có lẽ cũng phải kinh hãi.
Tam Nha chớp chớp mắt, "Máu ạ? Ta không sợ máu. Sau này ta muốn làm đại phu, không thể sợ máu được. Chuyện đầu tiên Triệu đại ca dạy ta chính là dù máu có bắn tung tóe vào mắt cũng không được hoảng loạn, ta đã thấy rất nhiều, rất nhiều máu rồi."
Thư Dư: "..." Ngọa Tào, Triệu Tích, những lúc ta không biết, ngươi đã dẫn muội muội ta đi làm những gì vậy hả? Nó có thể nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều máu từ đâu chứ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận