Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1840: Văn An huyện chủ tới (length: 3959)

Thư Dư nói như vậy, người nhà họ Lộ liền an tâm.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được những chuyện xảy ra ở huyện Thừa Cốc dạo gần đây, cũng rõ lý do tại sao Thư Dư được phong làm huyện chủ, và cả lý do Mạnh Duẫn Tranh đến giờ vẫn còn ở lại phủ thành.
Nói thật, trong lòng bọn họ vẫn rất kích động, đặc biệt là ba thiếu niên Thư Duệ, không nhịn được liên tục hỏi dò: "Vậy chúng ta có thể đến phủ thành Trường Kim phủ không?"
"Đương nhiên là có thể, các ngươi ra ngoài vốn là để đi đây đi đó mà, nhưng ngày mai hãy đến thôn Hòa Đăng gặp di nãi nãi trước rồi hẵng đi."
"Được." Mấy người vội vàng đáp ứng.
Buổi tối hôm đó, Mạnh gia tiêu cục quả nhiên vô cùng náo nhiệt. Trừ Mạnh Duẫn Tranh chưa trở về, người hai nhà Mạnh gia và Lộ gia hiếm khi được tụ họp đông đủ ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy, tất nhiên là náo nhiệt đến rất muộn mới kết thúc.
Điều làm Thư Dư bất ngờ là Mạnh Kỳ thế mà lại vô cùng hợp ý với Đại Bảo.
Phải nói sao đây nhỉ, cả hai đều không phải người thích đọc sách, một người yêu thích luyện võ, một người thích ăn. Nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, làm sao mà nói chuyện hợp nhau được chứ?
Thật là khiến người ta khó mà hiểu được.
Nhưng mà người hai nhà hòa hợp với nhau, tóm lại là chuyện tốt.
Người nhà họ Lộ nghỉ ngơi lấy sức một đêm, sáng sớm hôm sau, Thư Dư liền dẫn lão thái thái có vẻ hơi nôn nóng xuất phát đi đến thôn Hòa Đăng.
Đoàn người bọn họ có khoảng hơn mười người, phải chia làm hai xe ngựa để đi.
Kể từ sau mùng hai tháng giêng đến đây, Thư Dư cũng vì bận giúp Đường Văn Khiên xử lý công việc mà vẫn chưa quay lại lần nào. Ngược lại thì di nãi nãi đã đến huyện thành hai lần, tới Mạnh gia tiêu cục thăm nàng.
Bởi vậy, lần này quay lại thôn Hòa Đăng, không ít dân thôn biết nàng đã thành huyện chủ liền lập tức trở nên xôn xao.
Bắt đầu từ đầu thôn, đã có khá nhiều người chạy tới, lúc thì hỏi thăm, lúc thì quan tâm, trực tiếp chắn đường khiến xe khó đi về phía trước.
Lão thái thái trong lòng rất sốt ruột, nhưng hôm qua nàng đã nghe Thư Dư kể rằng, những năm đó muội tử của mình đã được dân làng trong thôn chiếu cố rất nhiều, ngày tháng mới được coi là yên ổn. Bởi vậy bà rất cảm kích bọn họ, lúc này đành nén lại nỗi lo lắng trong lòng, chỉ coi như ngắm nghía phong cảnh trong thôn này.
Xe ngựa của bọn họ Thư Dư di chuyển về phía nhà Phương bà bà với tốc độ chậm như rùa, mặt khác đã có mấy đứa trẻ lanh lợi nhanh chóng chạy đến nhà lão thôn trưởng và nhà Phương bà bà để báo tin.
Thật trùng hợp là, hai vợ chồng lão thôn trưởng lại đang ở trong nhà Phương bà bà.
Lúc đám trẻ chạy tới, bọn họ đang nói đến vấn đề xử lý cái sân viện hiện tại này.
Sân viện này ban đầu là Phương bà bà thuê, sau này ở quen bên này, tính toán sau này sẽ định cư luôn trong thôn, lão thôn trưởng vì chiếu cố bà nên đã bán lại cho bà với giá cực kỳ rẻ.
Chờ qua rằm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, Phương bà bà sẽ phải rời thôn Hòa Đăng, căn nhà này về sau sợ là cũng không quay về ở nữa, nên bà nghĩ hay là trả lại cho lão thôn trưởng.
Năm đó mua giá bao nhiêu, thì bây giờ bán lại giá bấy nhiêu.
Lão thôn trưởng lại cảm thấy bà chịu thiệt, chưa nói đến chuyện qua bao nhiêu năm như vậy giá nhà đã tăng lên một chút. Chỉ nói việc hiện tại người trong mười dặm tám thôn gần đây đều biết di tôn nữ của Phương bà bà là huyện chủ, căn nhà bà ở đã sớm thành 'hương bánh trái', dù có tăng giá gấp mười lần thì e rằng cũng có người mua.
Ý của lão thôn trưởng là không cần vội, mấy ngày này cứ tung tiếng gió ra xem sao, xem có ai muốn mua căn nhà này không, nếu bán được giá cao hơn một chút, tiền bạc trong tay bà cũng nhiều hơn một chút, sau này đến Đông An phủ cũng có vốn để ổn định cuộc sống.
Hai bên đang bàn bạc thì thấy mấy đứa trẻ tranh nhau chen lấn chạy vào, hưng phấn hét lớn: "Văn An huyện chủ tới rồi, Lộ huyện chủ tới rồi!"
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận