Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 461: Nên lên đường (length: 3841)

Ba muội muội, ngươi nghe không hiểu ta lời nói sao? Ngươi hiện tại..."
Nhị cô nương nói chuyện quá chậm, còn chưa nói xong, thì một bên ngục tốt đã gõ thìa lại.
"Ăn có ăn không? Thu chén."
Phía ngoài cùng kia phòng giam, hạ nhân ở xa chỗ này, ngược lại là đã ăn xong cơm, đem bát đũa trả lại cho ngục tốt.
Bên trong hai phòng giam thấy vậy, cũng không thèm tham phần ăn của Thư Dư nữa, dù sao cũng không đến lượt các nàng, cả đám cũng chẳng chê, nhanh chóng ăn xong thức ăn.
Ngược lại lão phu nhân còn có chút luyến tiếc, kết quả quay đầu lại thấy Thư Dư cũng ăn nhanh.
Nàng lập tức mất hứng, vội vàng tăng tốc độ.
Chỉ là nàng tuổi cao, ăn quá vội lại bị sặc, lại bị ngục tốt mắng một trận.
Lão phu nhân mặt đỏ bừng, cũng không dám lên tiếng.
Kết quả, ngục tốt lại đến bên cạnh Thư Dư, thái độ tốt nói: "Cai tù chúng ta nói, cô nương cứ từ từ ăn. Hộp cơm của ngươi không phải của chúng ta, lát nữa đến thu cũng không sao. Còn có, thịt kho tàu của ngươi ngon lắm."
Thư Dư cảm kích gật đầu, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng nàng cũng không muốn trì hoãn quá lâu, đợi đến khi tất cả mọi người đã thu dọn bát cơm xong, nàng cũng ăn gần xong, đậy hộp cơm lại.
Nhìn hộp cơm bị mang đi, Thư gia người mắt lộ vẻ phẫn nộ ghen ghét gần như muốn trào ra.
Bọn họ đã lâu rồi chưa được ăn cơm thường.
Thư Dư ăn xong, thở dài một hơi, cảm thấy cả người thoải mái.
Thư gia người ở bên cạnh nói nhỏ, chỉ trỏ mắng chửi nàng, nàng coi như không nghe thấy, cứ rúc mình trong góc.
Nhưng, lời mắng chửi của Thư gia người cũng chẳng có tác dụng gì.
Đến buổi trưa, cai tù lại đến đưa cơm.
Lần này, Thư gia người ngay cả nước cơm cũng không có, rốt cuộc phòng giam chi ra không nhiều, một ngày chỉ có hai bữa cơm.
Nhưng Thư Dư có ba bữa, nàng ăn uống thoải mái, Thư gia người lại suýt nữa nổi điên nhảy dựng lên giết chết nàng.
Không sao, cứ để cho nàng được ý thêm một ngày, ngày mai bị lưu đày, ngày tháng tốt đẹp của nàng cũng đến hồi kết.
Thư Dư chỉ ở trong ngục một ngày, đã kéo căng mức thù hận hoàn toàn.
Chuyện này Kinh đại nhân bọn họ đương nhiên biết, bọn họ đều rất chú ý đến Thư gia người.
Nhưng bọn họ điều tra rồi, lời Thư Dư nói không có vấn đề gì. Hơn nữa, cai tù nhận chút tiền lẻ để đưa thêm cơm cho người ta, đó là chuyện nhỏ, dù sao Thư gia nữ quyến cũng không phải tử tội, cũng không quan trọng.
Cứ vậy qua một ngày, Thư Dư rốt cuộc cũng đến ngày thứ hai bị lưu đày.
Nàng ngước mắt nhìn trời, hôm nay thời tiết đẹp, đúng là khí hậu tốt.
Sáng sớm, cai tù dẫn theo ngục tốt đến, không kiên nhẫn đánh thức Thư gia nữ quyến còn đang ngủ.
"Dậy dậy, các ngươi nên lên đường."
Thư Dư, "..." Từ "lên đường" này, dùng hay đấy.
Thư gia nữ quyến hai ngày nay đều tập trung sự chú ý vào Thư Dư, giờ thật sự sắp đến lúc bị lưu đày, cả đám đều bắt đầu sợ hãi, nhất là những người tuổi nhỏ, đã bắt đầu khóc thút thít.
Vị Thất cô nương kia nắm chặt tay Tứ cô nương, khóc đến mặt đỏ bừng.
Thư Dư im lặng đứng ở cuối, vẫn cúi đầu, dường như đã cam chịu số phận.
Kinh đại nhân cùng hai vị đại nhân khác đến vào lúc này, ba người nhìn quanh một lượt, cho người điểm số, xác nhận không sai, liền sai người đeo xiềng xích vào chân cho họ.
Mới đeo xong cho người đầu tiên, phía sau Nhị cô nương bỗng quỳ xuống nói: "Đại nhân, tội nữ có một việc muốn nhờ."
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận