Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1389: Mạnh công tử vị hôn thê? (length: 3950)

Mạnh Duẫn Tranh đưa thuốc cho bà Hà, giới thiệu với bà, "Đây là vị hôn thê A Dư của ta, ngươi gọi nàng Lộ cô nương là được. Nàng cưỡi ngựa đến đây bị thương, ngươi giúp nàng bôi thuốc đi."
Vị hôn thê??
Bà Hà ngơ ngác nhận lấy hộp thuốc, kinh ngạc nhìn Thư Dư.
Cô mỉm cười gật đầu với bà, "Làm phiền."
Bà Hà chợt hoàn hồn, thấy Mạnh Duẫn Tranh đi ra, mới hơi căng thẳng lắp bắp, "Cô, cô nương không cần khách sáo, không biết cô nương bị thương chỗ nào, ta, ta giúp cô xem."
Thư Dư hơi ngại ngùng chỉ chỉ hai bên đùi, bà Hà hiểu ra, thảo nào Mạnh công tử bảo bà bôi thuốc cho nàng.
Bà cẩn thận lau chùi cho nàng, vừa bôi thuốc vừa âm thầm quan sát cô.
Thì ra Mạnh công tử thật có vị hôn thê à, các cô nương trong thành này chắc muốn khóc hết.
Phải biết Mạnh công tử không chỉ đẹp trai, lại còn văn võ song toàn, thi huyện là án thủ, đến thi phủ vẫn đứng đầu.
Tuy kết quả thi viện chưa có, nhưng dù không phải án thủ, chắc thứ hạng cũng không tệ lắm.
Dù sao hắn cũng đã là tú tài nổi tiếng vang dội.
Một chàng trai tài giỏi vừa có tài vừa có sắc thế này, biết bao nhiêu nhà giàu có đang giành giật.
Ngay khi kết quả thi phủ vừa ra, bà Hà đã thấy rất nhiều người đến cửa bái phỏng, mang theo vô số lễ vật, công khai hay lén lút đều dò hỏi tình hình hôn nhân của Mạnh công tử.
Mạnh công tử luôn nói với mọi người là đã đính thân, có vị hôn thê.
Cách nói này còn dễ chấp nhận với những người e ngại, đối phương đã danh hoa có chủ, tất nhiên không nên làm dây dưa, lùi một bước kết giao bằng hữu cũng được.
Thực ra có người chẳng quan tâm, đã có vị hôn thê thì sao? Chuyện đính thân khi hắn chưa có công danh, chắc nhà gái cũng chẳng ra gì, đến lúc đó từ hôn là được.
Đừng nói chỉ đính thân, dù đã thành thân cũng có thể hòa ly, không được thì cho vị hôn thê làm thiếp, Mạnh công tử hưởng thụ tề nhân chi phúc chẳng càng tốt?
Nói chứ, ví dụ thế này không hiếm.
Ngay bà Hà cũng biết, năm ngoái có một anh tú tài đã cưới vợ, bị tiểu thư nhà phú hộ để ý, tú tài vì vinh hoa phú quý, liền lấy lý do vợ ba năm không sinh con để bỏ vợ. Giờ làm con rể nhà phú hộ, được nhạc gia giúp đỡ, mạch người tài nguyên có thể nói là một bước lên trời.
Mạnh công tử đẹp trai hơn anh tú tài kia rất nhiều, hai kỳ thi đều là án thủ, tương lai càng thêm xán lạn, cũng dễ hiểu vì sao nhiều người tranh nhau đến gặp hắn.
Ngay cả bà Hà, cũng có không ít người đến hỏi.
Bà Hà luôn nói theo Mạnh Duẫn Tranh, hắn nói có vị hôn thê, bà Hà tất nhiên cũng nói vậy.
Chỉ là người khác đều nói, chuyện thi cử quan trọng như vậy của Mạnh công tử, vị hôn thê lại chẳng lộ mặt, không một động tĩnh gì, chắc chắn Mạnh công tử lấy cớ từ chối khéo.
Bà Hà thấy Mạnh công tử không giống như kiếm cớ, nhưng nghe người khác thề sống thề chết, bà cũng nghi ngờ Mạnh công tử có thật sự đính thân không.
Nào ngờ, hôm nay lại thấy vị hôn thê bí ẩn này?
Bà Hà không dám thăm dò Thư Dư, cô nương này xinh đẹp, chắc gia thế cũng tốt.
Người thường nào mua nổi hai con ngựa tốt như vậy, lại còn cưỡi ngựa bất chấp bị thương mà đến? Chẳng lẽ nghe nói có người để ý Mạnh công tử nên nàng đến canh chừng?
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận