Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 994: Hoa Nhàn trên người vết sẹo (length: 3949)

Vì thế, sau khi chia phòng, Mai thị dưới sự thúc giục của Đinh Nguyệt Hoa đã đưa cho bọn họ một vạn một ngàn lượng.
Về phần nửa còn lại, Mai thị không chịu chi. Nàng nói đây không phải là trách nhiệm của riêng nàng, tam phòng không quản tốt hầm lò nhà máy, tiểu công đầu dưới trướng Phàn tam thiếu càng là vứt lung tung, cũng phải gánh một nửa trách nhiệm.
Phàn tam thiếu lười biếng không muốn tính toán với nàng, việc phân gia đã xong xuôi, mục đích đã đạt được, tiếp tục dây dưa chỉ sợ thêm phức tạp.
Nhưng một vạn một ngàn lượng này, cũng là một món thu nhập không tồi, phải không?
Còn có bản vẽ, Phàn tam thiếu quả thực dựa vào trí nhớ mà hoàn chỉnh khôi phục lại hình dáng cái cầu.
Hôm nay Đinh Nguyệt Hoa đến đây cũng là mang bản vẽ này cho nàng xem xét, hiện tại nó đang nằm trong tay Lộ Nhị Bách, nếu có sai sót gì thì sửa lại chút, là có thể bắt tay vào làm.
Lần này Phàn tam thiếu sẽ đích thân giám sát, tuyệt đối không để xảy ra chuyện bản vẽ bị hủy lần nữa.
Việc bản vẽ đến đây là kết thúc, Thư Dư chỉ bị trễ nhận hàng mất hai ngày, thực tế cũng không có tổn thất gì.
Cho nên con ngựa này, nàng nhận có chút không cam tâm.
Đinh Nguyệt Hoa không để ý, "Chuyện này quyết định vậy đi, ngươi đừng tranh cãi với ta, hiện tại ta bận lắm."
"Bận gì?"
"Mua nhà." Đinh Nguyệt Hoa nói, "Nếu đã phân gia, chúng ta đương nhiên phải dọn ra khỏi căn nhà đó. Cho nên phải tìm một căn nhà thích hợp, ta định tìm ở khu phố Phong Hoài này, như vậy sẽ gần ngươi hơn."
"Sao ngươi không nghĩ ở gần nhà mẹ đẻ?"
Đinh Nguyệt Hoa cười hì hì, "Ở gần nhà mẹ đẻ, ta sợ phu quân không được tự nhiên. Phố Phong Hoài cách nhà mẹ ta cũng không xa, ta muốn về lúc nào cũng được. Mà có một chuyện, hiện tại ta vẫn chưa quyết định được."
Thư Dư tò mò, thấy nàng có vẻ mệt mỏi nên kéo nàng vào một gian phòng, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Đinh Nguyệt Hoa nói, "Ngươi biết đó, bà lão nhà Phàn gia, tổ mẫu của chúng ta đang ở tại trang trại."
Thư Dư gật đầu, Hoa Nhàn trước đây là người hầu hạ bà.
"Tổ mẫu biết chúng ta phân gia liền muốn về ở chung. Lão nhân tuổi đã cao, muốn hưởng thụ niềm vui gia đình, ta cũng không nỡ phụ ý của bà. Trước đây bà ấy và mẹ chồng ta không hợp, nên mới ở riêng bên ngoài. Nhưng thực tình, ta không muốn trong nhà lại có thêm người."
Nàng băn khoăn không biết làm sao.
Nhưng biểu tình Thư Dư đã dần trở nên nghiêm túc.
Đinh Nguyệt Hoa thấy vậy liền bắt đầu lo lắng bất an, "Ta không phải là bất hiếu, ta chỉ là..."
Nàng biết gia đình A Dư rất hòa thuận, A Dư với bà của mình cũng rất thân mật, có lẽ không tán thành ý nghĩ của nàng.
Thư Dư vội nắm tay nàng, thấp giọng nói, "Ngươi muốn nghe ý kiến của ta không? Vậy ta thấy, vẫn nên để gia tổ mẫu ở lại trang trại đi."
"Hả, ủa?" Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, "Vì sao?"
Thư Dư trầm mặc một lát, chậm rãi nói, "Ban đầu ta vẫn do dự có nên nói với ngươi chuyện này không, không ngờ rằng bà lão nhà ngươi lại tin tức nhanh nhạy, lại tính toán đến người của các ngươi. Nguyệt Hoa, Hoa Nhàn trước kia là hầu hạ lão thái thái đúng không?"
"Đúng vậy."
"Dạo gần đây, Hoa Nhàn luôn theo bên cạnh bà ta, bà ta ở cùng nàng lâu, vô tình phát hiện trên người nàng có rất nhiều vết thương cũ, những vết thâm do bị véo, bị đánh, bị bỏng đều có."
"Cái gì?!" Đinh Nguyệt Hoa bỗng đứng dậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thư Dư nghiêm túc gật đầu, "Ngươi nói trước kia nàng luôn là người hầu hạ thân cận bên cạnh lão thái thái nhà Phàn gia, vậy ai dám làm nàng bị thương như thế? Cho dù có người bắt nạt nàng, nhiều năm như vậy lão thái thái cũng không thể không biết, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận