Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1046: Phạm tiện người không nên đánh sao? (length: 3957)

Tỷ?
Thư Dư biết vị phụ nhân trẻ tuổi kia chính là Trương huyện chủ, năm nay hai mươi tuổi.
Cho nên nam tử cầm roi kia chính là đệ đệ của Trương huyện chủ, Trương Mậu Lâm? Trương huyện chủ kia chính là vì hắn mà tìm đến chính mình làm mai, muốn để nàng gả cho nam nhân này?
Trương Mậu Lâm đang ngã trên mặt đất được đỡ dậy, lúc này Thư Dư mới nhìn kỹ một chút.
Bộ dáng không tính là xấu xí nhưng cũng không ăn nhập gì với anh tuấn, chính là kiểu tướng mạo người qua đường, lẫn vào giữa đám đông rất dễ dàng bị xem nhẹ. Không đúng, hôm nay hắn mặc một thân hoa phục màu xanh mực, làm nổi bật lên làn da vốn đã đen của hắn, khiến nó càng đen thêm một độ.
Lại thêm mặt mày đầy mồ hôi, biểu cảm dữ tợn, thế này thì có chút xấu xí rồi.
Đặc biệt là khi đứng cạnh Trương huyện chủ, chiều cao hai người thế mà không phân được cao thấp, trông thấp lè tè.
Ừm, không xứng với chính mình, người vừa có hoa dung nguyệt mạo lại vừa thông minh tài giỏi, ưu tú vô cùng.
Thư Dư hạ kết luận trong lòng, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Trương huyện chủ đang đứng bên cạnh Trương Mậu Lâm.
Trương huyện chủ cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng xoa xoa vị trí sau lưng, cảm thấy cơn đau không còn dữ dội như vậy nữa mới thở phào một hơi.
Ngay lập tức, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Thư Dư, "Lộ hương quân, ngươi thật to gan."
"Ta nói ngươi mới là thật to gan đấy, chạy đến cửa nhà ta gây sự. Ai ra tay trước kẻ đó phạm tiện, người phạm tiện không đáng bị đánh sao?" Thư Dư chậm rãi đi vào giữa vòng vây, nói năng không hề khách khí chút nào.
Trương huyện chủ không dám tin, nàng lại dám mắng nàng.
"Ngươi, ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai!"
Phía sau đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói, "Vị này là huyện chủ từ phủ thành đến, thân phận tôn quý. Lộ hương quân, ngươi ở trước mặt huyện chủ cũng chỉ có phận cúi đầu thôi, đừng có không biết điều, mau chóng xin lỗi huyện chủ đi."
Thư Dư lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thế nhưng người kia lại giấu mình trong đám đông, nói xong liền lập tức lẩn đi.
Nhưng Đinh Nguyệt Hoa đứng bên cạnh Thư Dư lại nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói với Thư Dư, "Là ta bà bà."
Người khác nghe không ra giọng của Vu thị, nhưng Đinh Nguyệt Hoa đã ở chung với nàng hơn nửa năm, lẽ nào lại không nhận ra sao?
Người này đang yên đang lành không ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy đến đây xem náo nhiệt.
Xem nàng vừa nói cái gì kìa? Cái gì gọi là không biết điều?
Đinh Nguyệt Hoa rất tức giận, nhưng Thư Dư đã thu hồi tầm mắt, "Không có việc gì."
Nhưng lúc này, những người đang vây xem trong đám đông đều sững sờ. Huyện Giang Viễn có một vị hương quân đã đủ gây xôn xao, trở thành đề tài bàn tán của mọi người gần đây, vô cùng đáng nể.
Bây giờ lại còn tới một vị huyện chủ?
Đám đông không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả những người nhà họ Lộ chạy tới cũng kinh sợ.
Lộ Nhị Bách định tiến lên, nhưng Triệu Tích bên cạnh vội giữ chặt hắn, "Lộ thúc, chuyện này cứ để A Dư xử lý là được."
"Nhưng mà..."
Mạnh Duẫn Tranh khẽ gật đầu, "A Dư trong lòng đã có tính toán, yên tâm đi, có ta trông chừng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện đâu."
Dứt lời, hắn đã tiến lên vài bước về phía trước, ra dáng tùy thời chuẩn bị ra tay.
Người nhà họ Lộ thấy vậy, chỉ có thể hơi nén lại nỗi sốt ruột trong lòng, nhìn vào người trong vòng vây.
Trương huyện chủ bị người ta vạch trần thân phận, lại nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, trên mặt có chút đắc ý, hừ lạnh nhìn Thư Dư, "Lộ hương quân, ngươi thấy bản huyện chủ, có phải nên hành lễ thỉnh an ta trước không?"
Thư Dư dường như không nghe thấy lời này của nàng, hơi nghiêng đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Trương huyện chủ cảm thấy nàng là cố ý gây khó dễ cho chính mình, lập tức tức giận nói, "Lộ hương quân, ngươi..."
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận