Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 687: Diêu Bạc (length: 3789)

Lộ Nhị Bách cũng phát hiện Diêu thợ mộc không có ở đây, hắn vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi kia thanh niên, "Diêu Bạc, này là sao thế? Cha ngươi đâu?"
"Cha ta, bị nha môn bắt giữ rồi."
Lộ Nhị Bách mở to mắt nhìn, ngay cả Thư Dư cũng kinh ngạc trong chốc lát.
Bị nha môn bắt giữ? Nhưng mới vừa rồi tên hộ vệ kia nói rõ ràng là đã đuổi người đi rồi mà.
Diêu Bạc cười khổ một tiếng, "Lộ thúc cũng biết, cha ta muốn tìm tuần phủ đại nhân. Sáng sớm hôm nay, ta liền cùng cha ta đi đến ngoài nha môn, muốn cầu kiến tuần phủ đại nhân, nhưng bọn lính canh ở cổng không cho chúng ta vào, đuổi chúng ta đi. Kết quả chúng ta ra ngoài không bao lâu, đột nhiên liền thấy nha môn sai nha lao đến, bắt chúng ta lại."
"Bọn họ, bọn họ vì sao muốn bắt các ngươi?"
"Bọn họ nói, huyện nha hiện tại có chuyện, gặp người khả nghi đều bắt. Cha ta ở nha môn ngồi chờ lâu như vậy, nhất định có mục đích không thể cho ai biết, muốn làm chuyện bất lợi với tuần phủ đại nhân, nên bắt về thẩm vấn." Diêu Bạc tức giận nói, "Mấy tên sai nha kia chúng ta đều biết, chúng ta sao lại là người khả nghi? Bọn họ chẳng qua chỉ là tìm cớ, muốn tranh công trước mặt tuần phủ đại nhân thôi."
Thư Dư kỳ quái, "Tranh công? Tranh cái gì công?"
"Tên sai nha bắt ta ở không xa chỗ này, thê tử của hắn cùng thê tử ta quan hệ không tệ, cho nên thừa dịp loạn thả ta. Những tên sai nha kia cũng không đuổi tới, sau khi ta trốn được, tên sai nha kia cũng kiếm cớ quay về."
"Hắn nói với ta, huyện lệnh xảy ra chuyện, người cùng phe huyện lệnh cũng gặp chuyện, chờ đến huyện lệnh bị mang đi rồi, phía dưới sẽ trống nhiều chỗ, đến lúc đó bọn họ mấy người sai nha ở biên chế ngoài lề này mới có khả năng được trọng dụng. Cho nên hiện tại bọn họ ráo riết, chính là muốn lập công nhiều hơn, cứ gặp người khả nghi đều không buông tha, trước mang về thẩm vấn rồi tính, xác nhận không có việc gì lại thả ra. Không chỉ có cha ta, từ hôm qua đã bắt không ít người, ngay cả tên địa đầu rắn Hà lão đại kia cũng bị bắt."
Thư Dư, ". . ." Ừ, nên nói cái gì đây?
Diêu thái thái lúc này cuối cùng cũng ngừng tiếng khóc, nàng lau lau nước mắt nói, "Lão Diêu nhà chúng ta trước giờ giữ khuôn phép, khẳng định không có vấn đề gì, sẽ được thả về. Ta, ta chỉ là lo lắng hắn ở bên trong chịu khổ, những tên sai nha kia ngày thường thẩm vấn phạm nhân thủ đoạn, không có một chút nào ôn hòa."
Huống chi, lão Diêu nhà bọn họ vốn dĩ là phạm nhân bị lưu đày tới đây.
Diêu gia lo lắng sự tình, cũng là nỗi lo của Lộ Nhị Bách.
Thư Dư thấy hắn vẻ mặt không có kế sách gì, không khỏi nhíu mày, nhìn Diêu Bạc hỏi, "Diêu đại ca, có phải Diêu bá bá muốn tìm t·h·í·c·h tiên sinh, là vì trên tay có thứ gì đó muốn giao cho hắn không?"
Diêu Bạc ngẩn người, có chút chần chờ liếc nàng một cái, không trả lời.
Lộ Nhị Bách sốt ruột nói, "Đây là con gái thứ hai của ta, Diêu Bạc, A Dư nhà ta thực tin cậy, rất đáng tin, có lời gì ngươi cứ nói với A Dư cũng được."
Diêu Bạc mí mắt giật giật, hắn không tin Thư Dư sao? Hắn đến Lộ Nhị Bách cũng không tin được có được không??
Thư Dư suýt chút nữa bị cha nàng làm cho bật cười, nàng ho nhẹ một tiếng, trấn an Lộ Nhị Bách, nói với Diêu Bạc, "Ta có thể gặp được t·h·í·c·h tiên sinh, ta có tín vật của t·h·í·c·h tiên sinh, ta chẳng những có thể cứu được cha ngươi, còn có thể dẫn ông ấy đi gặp người. Nhưng ta cũng phải biết, các ngươi trên tay có thứ gì chứ? Không thì ta tùy tiện dẫn vào, các ngươi cái gì cũng không lấy ra được, cuối cùng gặp nạn có thể là ta đấy."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận