Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 630: Hợp tác (length: 4009)

Vừa ra khỏi cửa, Thư Dư liền cùng Phương Hỉ Nguyệt nói chuyện hôm qua buổi tối Mã Lộc tìm mình nói muốn vào rừng sâu đánh hổ.
Phương Hỉ Nguyệt nghe xong thì sững sờ, "Đánh cọp?"
Nàng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới, nhất thời cũng không biết tính sao, "Vậy, A Dư, ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta cũng muốn thử một lần, phần thưởng thì ta không hứng thú lắm, nhưng được nghỉ hai ngày rời khỏi Chính Đạo thôn, ra ngoài dạo chơi, với ta mà nói vẫn rất hấp dẫn."
Phương Hỉ Nguyệt giật mình, thật ra với nàng mà nói, được nghỉ hai ngày cũng chẳng có gì hấp dẫn, nàng ngay cả Chính Đạo thôn còn chưa quen thuộc, nói gì đến việc ra ngoài nơi khác. Nhưng sau khi đánh được cọp, nếu được nhiều lương thực thậm chí là tiền bạc, thì nàng thực sự rất cần.
Nhà họ Phương hiện giờ nghèo rớt mồng tơi, cũng chỉ có hai ngày nay nàng cùng A Dư phối hợp tốt, săn được chút con mồi, có thể đổi được chút đồ. Nhưng trong Chính Đạo thôn, những nhà có thể đổi đồ không nhiều, hơn nữa số lượng cũng rất ít.
Nếu trong tay có bạc, nàng có thể sai người đi trấn trên hoặc huyện thành mua những vật phẩm cần thiết.
Hơn nữa có bạc, khoản nợ nhà họ thiếu quan phủ cũng có thể trả được.
Nghĩ nghĩ, Phương Hỉ Nguyệt cũng rất tâm động.
Vì vậy nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi lấp lánh, "Vậy, chúng ta đi chứ?"
"Đừng vội quyết định, Mã Lộc và mọi người ba ngày sau mới vào núi, tối nay ngươi về hỏi cha mẹ đã rồi nói." Nhỡ đâu cha mẹ Phương Hỉ Nguyệt không đồng ý, thì Phương Hỉ Nguyệt cũng không ra ngoài được.
"Được thôi."
Hai người vừa nói vừa đi xuống chân núi.
Sau đó, Thư Dư phát hiện cảnh tượng giống hôm qua lại xuất hiện phía sau.
Mấy nhóm người lại đi theo sau các nàng.
Hiển nhiên, hôm nay các nàng không thể lặp lại chiêu cũ. Dù có đi loanh quanh bên ngoài để trì hoãn nửa giờ, thì những người này cũng sẽ không mắc bẫy nữa.
May thay, rất nhanh có người tiến lên mấy bước, nói với Thư Dư, "Lộ cô nương, có muốn cùng vào núi, săn con mồi lớn không?"
Người nói là Mã Lộc, tuy Thư Dư và Phương Hỉ Nguyệt chưa đồng ý ba ngày sau cùng vào núi đánh hổ, nhưng cũng không ngại các bên làm quen trước với cách làm việc của nhau, đánh giá bản lĩnh đối phương, rèn luyện tính cách đôi bên.
Thư Dư nghĩ nghĩ, liếc nhìn Phương Hỉ Nguyệt, rồi đồng ý.
Các nàng rất nhanh cùng Mã Lộc và những người khác vào rừng sâu, những người khác thấy vậy, đành bỏ ý định bám theo các nàng, tự mình cùng nhóm của mình đi chỗ khác.
Vào rừng sâu, Thư Dư và Phương Hỉ Nguyệt hầu như không nói chuyện.
Trên đường đi có ba nhóm người dẫn đầu, hai người liền tranh thủ quan sát địa hình, hoàn cảnh xung quanh.
Mã Lộc thỉnh thoảng nhìn về phía các nàng, thấy dường như họ chưa thể hiện hết khả năng, liền ra hiệu cho mọi người tạm thời tiết chế lại.
Hắn nhận ra trong nhóm mình có mấy người rất muốn thể hiện trước mặt hai cô nương.
Mặc dù mặt không biểu cảm, miệng không nói gì, nhưng... tinh thần rất hăng hái.
Nhưng như vậy không được, hắn tìm hai cô nương tới, không phải để họ biểu diễn, mà là muốn biết thực lực của họ.
Được Mã Lộc cảnh cáo, sau khi săn được một con dê, các thành viên khác cuối cùng cũng kiềm chế, không xông lên phía trước nữa.
Thư Dư rất nhạy bén, vừa thấy đã hiểu.
Vừa đúng lúc nàng cũng đã xem xét địa hình xung quanh khá kỹ, cũng đến lúc hành động rồi. Họ vốn cũng không phải đến để lấy kinh nghiệm hay núp sau lưng người khác.
Thư Dư kéo Phương Hỉ Nguyệt một cái, người sau lập tức gật đầu, bắt đầu nghiêm túc xem xét dấu vết trên mặt đất.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận