Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1711: Tìm đến vũ khí kho (length: 3814)

Lúc này người đủ cả rồi, phía sau dọn dẹp tốt hậu quả cũng không cần mình nữa.
Vì vậy, Thư Dư lại quay về căn phòng Mạnh Bùi đang ở, vừa vào cửa, đập vào mắt đầu tiên chính là Giang Khoan Ngọc đang nằm sấp dưới đất, trợn trắng mắt.
Nàng ngẩn người, "Chết rồi?"
Mạnh Bùi gật đầu, hắn ngồi cạnh Mạnh tiểu thúc, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, tinh thần cũng có vẻ không tốt lắm.
Thư Dư thấy vậy rất ngạc nhiên, Mạnh bá bá tới là để hỏi Giang Khoan Ngọc kia, sao lại ra nông nỗi này?
Nàng há hốc mồm, tạm thời không hỏi nhiều, trực tiếp đưa đồ trên tay cho Mạnh Bùi, "Mạnh bá bá, con vừa vào bếp lấy chút đồ ăn, bác mấy ngày nay đều chưa ăn uống đàng hoàng, ăn tạm chút gì đi."
Đều là bánh ngọt mềm dễ tiêu, nhìn cũng thấy thèm.
Bụng Mạnh Bùi đã đói đến mất cảm giác, hoàn toàn dựa vào ý chí muốn cứu Mạnh tiểu thúc mà gắng gượng.
Nhìn bánh ngọt trên tay Thư Dư, hắn sờ sờ bụng, cuối cùng mỉm cười, "Vẫn là con chu đáo."
Tên sơn tặc kia thấy thế, nuốt nước miếng ừng ực, kỳ thật hắn cũng cả ngày chưa có gì vào bụng.
Thư Dư lấy ra khá nhiều, thấy hắn như vậy, khóe miệng giật giật, đưa cho hắn một phần.
Mắt tên sơn tặc sáng rực, vội vàng ăn ngấu nghiến.
Thư Dư lúc này mới ngồi xổm xuống, đưa tay sờ trán Mạnh tiểu thúc, phát hiện nhiệt độ đã trở lại bình thường.
"Tình hình của tiểu thúc hình như đã tốt hơn nhiều."
"Triệu lão cho thuốc, lúc nào cũng là loại tốt nhất, tuy mạnh nhưng hiệu quả nhanh." Mạnh Bùi nuốt một miếng bánh, "Mọi người thế nào, bên ngoài ra sao, hình như có động tĩnh lớn lắm."
Thư Dư bèn kể lại tình hình cho hắn nghe, Mạnh Bùi nghe xong cười nói, "Xem ra chẳng mấy chốc chúng ta có thể về rồi."
Thư Dư vừa định đáp lời thì tên sơn tặc kia bị bánh ngọt nghẹn họng, ôm cổ ho sặc sụa.
Thư Dư, ". . ." Có vẻ như bị dọa sợ.
Tên sơn tặc khó khăn lắm mới ho xong, mặt vẫn còn đỏ bừng, hắn run rẩy hỏi, "Cái đó, Lộ hương quân à, tôi, tôi không phải cùng bọn chúng, lát nữa cô nói với mọi người giúp tôi một tiếng, tôi về phe các cô."
"Nhìn cái bộ dạng sợ chết của ngươi kìa." Mạnh Bùi tỏ vẻ khinh thường.
Sơn tặc muốn khóc lắm chứ, lúc nãy Mạnh Bùi thẩm vấn Giang Khoan Ngọc không có ai ở đó, hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ.
Giang công tử ngày thường phong lưu phóng khoáng biết bao, vậy mà sau khi uống thuốc, mặt mày méo mó cứ như bị lăng trì. Chưa kể, sau khi Mạnh đại tiêu đầu hỏi xong, còn hành hạ hắn ta sống dở chết dở để trả thù cho em trai mình.
Lúc đó, tên sơn tặc ước gì mình được cùng Thư Dư xuống nhà lao thả người, tim hắn như muốn vỡ vụn.
Mấy người này, quả thực quá tàn nhẫn.
Đang lúc tên sơn tặc lo lắng cho tương lai mờ mịt của mình thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hắn giật nảy mình, vội vàng chạy ra cửa hỏi, "Ai, ai đấy?"
"Mạnh Duẫn Tranh."
Tên sơn tặc thở phào nhẹ nhõm, mời người vào trong.
Mạnh Duẫn Tranh vừa vào, trước tiên đi xem Mạnh tiểu thúc, thấy cậu không sao mới yên tâm, nói với Thư Dư và Mạnh Bùi, "Đã tìm thấy người rồi, nhưng chưa chắc đã đủ cả, cho nên để hắn đi nhận diện."
Hắn chỉ tên sơn tặc.
Tên sơn tặc nuốt nước miếng, xem ra thời khắc lập công đã đến, hắn vừa định lên tiếng thì Mạnh Duẫn Tranh không thèm nhìn hắn, tiếp tục nói với Thư Dư, "Chúng ta còn tìm được kho vũ khí."
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận