Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 476: Lương thị khiêu khích Đường mẫu (length: 3948)

Nhà họ Lương ở một bên nghe được liên tục gật đầu, nàng cảm thấy các nàng nói có lý, Đường tú tài mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể thi đỗ.
Người ta Dư phu tử đều hơn bốn mươi tuổi, thi nhiều lần rồi, hiện tại còn không phải bỏ cuộc sao?
Lương thị còn muốn hỏi thêm, nhưng Đại Bảo ở bên cạnh đã không kiên nhẫn.
Hắn kéo Lương thị một cái, bà này không còn cách nào, chỉ có thể đứng dậy, nói mình muốn về nhà lấy chút đồ.
Sau đó liền dẫn Đại Bảo hướng nhà mình đi, kết quả đi qua cửa nhà họ Đường, bước chân Lương thị không tự chủ được dừng lại.
Nàng cũng không ưa Đường mẫu, thậm chí là có chút ghét bà ta.
Trong thôn này rất nhiều người đều sau lưng khinh thường bà, nói những lời nhàn thoại, các loại gièm pha. Lương thị hay ghi thù, đợi cơ hội sẽ phản pháo lại.
Nhưng Đường mẫu không giống, bà ta không nói xấu sau lưng, nhưng ánh mắt bà ta lộ rõ vẻ khinh thường, càng làm tổn thương lòng người.
Bà ta nhìn thấy Lương thị, chưa từng chào hỏi, thậm chí là hoàn toàn coi như không thấy bà ta.
Điều này khiến Lương thị thường xuyên một bụng tức giấu trong lòng, nuốt không trôi mà nhả cũng không xong.
Bây giờ đi đến cửa nhà người ta, biết họ đã về, đến hỏi han một chút cũng không sao chứ?
Lương thị ho nhẹ một tiếng, trực tiếp gõ cửa nhà họ Đường.
Đại Bảo thấy bà ta lại không đi, tức đến dậm chân, "Ngươi cứ ở đây nói chuyện đi, ta tự đi tìm bọn Tảng Đá chơi."
Lương thị khoát tay, dù sao cũng ở trong thôn, bà không lo lắng.
Đại Bảo chạy đi, cửa nhà họ Đường cũng được người mở ra, lộ ra khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của Đường mẫu.
Đường mẫu còn tưởng rằng lại là người trong thôn đến hỏi chuyện thi Hương, ai ngờ nhìn thấy lại là Lương thị.
Bà ta và Lương thị cũng không có gì giao thiệp, chỉ bất quá nhìn thấy bà ta, liền nghĩ đến Thư Dư bị lưu đày, nhất thời ngẩn người, liền bị Lương thị lách vào trong.
Đường mẫu nhíu mày, đóng cửa lại, xoay người hỏi, "Sao ngươi tới đây?"
"À, tôi nghe nói các người thi Hương về rồi, đến tìm Đường tú tài học hỏi chút."
"Học hỏi cái gì?"
Lương thị, "Dĩ nhiên là chuyện thi Hương, có thể bà không biết, Đại Bảo nhà tôi á, cũng đang học tư thục. Thầy dạy nói, Đại Bảo rất thông minh, là cái tài thi tú tài, cử nhân. Tôi đến hỏi thăm trước, thi cử cần chú ý những gì, để tôi còn chuẩn bị trước."
Đường mẫu mỉm cười khinh bỉ, cứ cái tính Lộ Đại Bảo kia mà cũng đòi thi tú tài cử nhân? Nói gì mà buồn cười.
Bà ta thản nhiên nói, "Văn Khiên không có ở nhà, có chuyện gì, sau này gặp lại hỏi."
"A, Đường tú tài không ở nhà sao? Cậu ấy đi đâu rồi? Tôi nghe nói, lần này cậu ấy hình như thi không được tốt, có phải tâm trạng không vui nên ra ngoài giải khuây không? Tẩu tử nhà bà nên khuyên cậu ấy nhiều hơn, lần này không được thì còn lần sau, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn."
Đường mẫu nghiến răng, "Cậu ấy không có thi không đỗ."
"Bà đừng giấu tôi, bảng danh sách còn chưa dán ra, làm sao bà biết không thi rớt? Vả lại, các người về nhà bụi bặm thế này, ngoài thi rớt ra còn có thể vì nguyên nhân gì?"
Đương nhiên là vì chuyện Lộ Nhị Nha đầu nhà ngươi.
Đường mẫu nén cơn giận trong ngực, trầm giọng nói, "Dù thế nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi về đi."
"Ôi chao, sao lại không liên quan đến tôi? Tôi không phải nói với bà rồi sao? Đại Bảo nhà tôi sau này cũng phải đi thi, tìm hiểu trước dĩ nhiên là rất cần thiết, cũng có thể kịp thời biết nguyên nhân Đường tú tài không đỗ, trong lòng có nắm chắc, xác suất đỗ cũng sẽ lớn hơn một chút."
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận