Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 709: Đại Hổ cấp người đương tiểu phu tử (length: 3787)

Bà cụ buông tay đang cầm con gà xuống, lại bước vào trong chuồng sờ sờ dưới đuôi gà, vẫn không thấy đẻ trứng, có chút thất vọng.
Nghe Thư Dư nói, bà đi rửa tay, rồi mới cười nói, "Bọn nó hai đứa à, đi nhà họ Trương."
"Đi nhà họ Trương?"
"Ừ, Đại Hổ đi làm thầy giáo cho người ta."
Thư Dư đầy đầu nghi vấn, "Bà chắc chứ?"
Bà cụ xoa xoa tay, vui vẻ nói, "Là thằng bé nhà họ Trương tới tận cửa, biết Đại Hổ biết chữ, liền muốn lúc nào Đại Hổ rảnh rỗi, cũng dạy bọn nó."
Thư Dư ngước nhìn trời, một đứa trẻ mới học ở trường chưa đến hai tháng, đi làm thầy giáo cho người khác, sao mà nghe huyền huyễn thế.
Bà cụ nói, "Trong thôn Chính Đạo này, thật ra người biết chữ cũng có, chưa nói đến ai khác, cứ nói mấy người nhà họ Thư đi, đều là xuất thân từ nhà giàu có. Nhưng chẳng phải đều bận việc sao, họ muốn dạy học, cũng phải có thời gian và điều kiện mới được. Nhà họ Trương tuy không cần ra đất hoang làm việc nữa, nhưng nói đến việc đi học ở trường, vẫn là không có điều kiện đó."
"Người nhà họ Trương dù sao không thể đi thi khoa cử, nhưng nếu biết chữ, sau này kiếm việc cũng dễ dàng hơn. Đại Hổ tuy chưa đi học mấy ngày, nhưng nó chịu khó, lại siêng năng. Cộng thêm có ngươi cùng Mạnh công tử thỉnh thoảng dạy nó, nó đã biết rất nhiều chữ, còn nhiều hơn cả những học sinh học một hai năm."
"Ta nghe Đại Hổ nói, lần trước Mạnh công tử tới, còn đặc biệt dạy nó một cái phương pháp học tập đặc biệt. Đại Hổ cùng học á, hai ngày nay tiến bộ rất nhanh, khiến nó thích chí lắm. Này không, đã tự tin满满 dám đi làm thầy giáo cho người ta rồi."
Thư Dư vui mừng không thôi, "Đây là chuyện tốt mà, trước kia Đại Hổ luôn không tự tin vào bản thân."
Bà cụ gật đầu, "Phải đấy, tất cả đều phải cảm ơn Mạnh công tử mới được, đúng không?"
Thư Dư, ". . ." Tổng cảm thấy lời bà cụ nói có gì đó kì lạ, dường như ý tại ngôn ngoại.
Cô ho nhẹ một tiếng, "Nếu họ không ở đây, vậy, vậy con ra bờ sông giặt quần áo."
Thư Dư nhìn quanh, vốn định đi gánh nước, nhặt củi, nhưng trong lu nước còn rất đầy, củi thì chất thành một góc tường. Gà cũng đã cho ăn, rau mới trồng cũng đã tưới nước.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ còn chậu quần áo dưới mái hiên chưa giặt.
Chắc là bà cụ thấy cô còn đang ngủ trong nhà, không yên tâm rời đi, nên còn để đó.
Thư Dư nói xong, không đợi bà cụ cự tuyệt, đã cầm lấy chậu gỗ đựng quần áo chạy đi.
"Ôi chao, con bé này, mới ngủ dậy thì ăn chút gì đi đã chứ, quần áo đó không cần con giặt."
Bà cụ đuổi theo ra cửa, nhưng chân bà nào có nhanh nhẹn bằng Thư Dư, không bao lâu đã không thấy cô đâu nữa.
Bà cụ thở dài, may mà quần áo không nhiều, chắc sẽ nhanh về thôi.
Bà quay lại bếp, quyết định nấu cơm trưa trước.
Nhưng mà đợi đến khi bà nấu xong đồ ăn, Thư Dư vẫn chưa về.
Bà cụ liền có chút sốt ruột, giặt quần áo sao mà lâu thế? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Bà đang do dự có nên đi tìm hay không, thì thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới từ phía xa.
Tay trái Thư Dư dùng eo đỡ chậu gỗ đựng quần áo, tay phải xách theo một cái giỏ nhỏ.
Trong giỏ hình như có gì đó, nhìn nặng trĩu.
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, vồn vã đi mấy bước đón, "Sao con giặt lâu thế? Cái giỏ này ở đâu ra vậy, bên trong đựng gì thế?"
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận